Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 154: Chương 154: Có anh ở đây




Nam Thần An hít một hơi thật sâu, ngũ quan tuấn tú đẹp đẽ của anh cũng trở nên u ám.

Ngay sau đó anh đã lạnh lùng ra lệnh: “Ra ngoài!”

Những người làm bị dọa đến im bặt, ai cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng quay người rời khỏi phòng ngủ, Cố Tiểu Mạch ngồi bệt xuống nền nhà, đôi mắt mở to, gương mặt sợ sệt kinh hãi ngây ra đó nhìn bóng lưng của những người làm theo nhau rời đi.

Máu trên trán vẫn không ngừng chảy, gương mặt vốn dĩ đã trắng bệch không còn giọt máu thì lại càng trắng bạch thêm, thậm chí trạng thái của bệnh lại càng bộc lộ rõ rệt hơn, đồng tử của Cố Tiểu Mạch dần dần giãn ra.

Nam Thần An vừa chuẩn bị muốn tiến lại gần phía Cố Tiểu Mạch thì lại bị cô nhìn thấy, thân người của cô ngay lập tức lùi lại phía sau, không hề quan tâm đến tay, đùi và chân của mình đang bị những mảnh vỡ đâm vào, ánh mắt sợ sệt: “Đừng qua đây! đừng!”

“Tiểu Mạch, đừng sợ, là anh, anh có thể đưa em đi tìm Nám Nám.” Nam Thần An cố gắng dùng ngữ khí dịu dàng chỉ vì không muốn làm Cố Tiểu Mạch sợ hãi!

Đồng thời, bóng đen nơi đáy mắt của cô càng thêm phần rõ ràng hơn, tất cả những chuyện này đều là do nhà họ Mộ đã tạo ra, đối với Cố Tiểu Mạch đã hình thành một sự ám ảnh tổn thương to lớn!

Còn về tai nạn của Mộ Bắc Ngật chẳng qua cũng chỉ là vì tất cả những thứ mà Cố Tiểu Mạch đã phải chịu đựng nên đã tiến hành một chút đền bù mà thôi.

Nhưng, vẫn chưa đủ!

Nam Thần An nhắc đến hai chữ “Nám Nám” thì ngay lập tức đã làm cho Cố Tiểu Mạch bất chợt mở to đôi mắt nhìn về phía Nam Thần An, sắc mặt có chút hốt hoảng, đến cả nói chuyện cũng không thể biểu đạt hết ý, “Thật vậy sao? Thật sự là sẽ đưa tôi đi gặp Nám Nám không, Nám Nám ở đây, tôi muốn đi gặp Nám Nám.”

Sau đó Cố Tiểu Mạch đã hoảng loạn đứng dậy, mảnh vỡ đâm vào tay chảy máu, nhưng cô lại không hề biết gì, tưởng như căn bản là không cảm thấy đau đớn.

Thân người có chút lảo đảo, đôi chân trần bước từng bước, mỗi bước chân đều in lên sàn nhà một dấu chân máu, khiến con người ta nhìn thấy thì liền cảm thấy thương xót vô cùng!

Trái tim của Nam Thần An cảm thấy nhói giống như là đang bị kim đâm, Cố Tiểu mạch mất đi kiểm soát lao về phía Nam Thần An, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của anh, dường như là đang nắm chặt chiếc phao cứu sinh vậy, “Thật sao? Anh thật sự có thể tìm được Nám Nám.”

Cô ấy, không nhận ra anh, nhưng vì anh có thể tìm được Nám Nám nên Cố Tiểu Mạch đã bằng lòng tin tưởng.

Nam Thần An nhìn thấy kết quả như vậy thì ánh mắt đã dần trở nên dịu dàng, “Đúng rồi, Tiểu Mạch, anh có thể đưa em đi tìm Nám Nám, nhưng em phải uống viên thuốc này trước đã có được không?”

Muốn cô làm chuyện gì thì cô đều đồng ý!

Nam Thần An vừa lấy từ chiếc tủ bên cạnh ra một viên thuốc an thần, viên thuốc trong tay đã bị Cố Tiểu Mạch vội vàng cướp lấy và nhanh chóng bỏ vào trong miệng.

Nam Thần An không phải là không hiểu được sự sợ hãi ngập tràn trong ánh mắt cô, cô biết nếu bản thân mình có một chút do dự nào thì Nám Nám sẽ gặp phải nguy hiểm. Cho nên Cố Tiểu Mạch đã không chút do dự mà nuốt viên thuốc xuống cổ họng, đôi mắt to tròn tràn ngập sự tổn thương, đôi mắt ướt đẫm khẽ nheo lại, vì không có nước mà đã nuốt thẳng thuốc xuống cổ họng như vậy khiến cho cảm giác đắng đã ngập tràn cả khoang miệng.

“Tôi uống rồi, có thể cho tôi đi gặp Nám Nám chưa?” Cố Tiểu Mạch không biết nên để tay ở đâu, đôi môi thì khẽ run rẩy hỏi một cách thăm dò.

Ánh mắt của Nam Thần An càng tối sầm hơn, những đường gân xanh trên trán cũng nhẹ nhàng hiện rõ, công hiệu của thuốc rất nhanh, chỉ một lúc sau thì Cố Tiểu Mạch đã bình tĩnh trở lại.

Anh kéo tay của Cố Tiểu Mạch đi đến bên cạnh gường, với lấy hộp thuốc, bông băng, nước khử trùng ở phía bên cạnh, nhẹ nhàng kéo Cố Tiểu Bạch lại và khử trùng những vết thương cho cô từng chút một.

Cố Tiểu Mạch giống như khúc gỗ ngồi ở cạnh giường, cơ thể gầy gò giống như chỉ còn lại bộ xương mảnh mai, cơ thể của cô khẽ run lên, đôi mắt nhìn về phía trước không chút chuyển động.

“Tiểu Mạch, khi rút mảnh vỡ ra thì có thể sẽ đau một chút, đau thì nói anh nghe nhé!”

Cô không có phản ứng, tùy ý đế Nam Thần An nhẹ nhành cầm cây kẹp rút mảnh vỡ đang cắm vào lòng bàn tay cô, cả quá trình Cố Tiểu Mạch còn không chớp mắt đến một cái, khi Nam Thần An có chút nghi hoặc nhìn qua thì đã cảm thấy kinh hãi vô cùng.

Cô ấy đâu thể không cảm thấy đau chứ, chỉ là cô ấy đã tự mình nhịn đau mà thôi!

Cô không kêu đau, cũng không phản kháng mà chỉ âm thầm dày vò bản thân, kiên quyết cắn chặt môi, cắn đến khi môi trắng bệch, vết thương không ngừng bị rách ra.

Trái tim của Nam Thần An không thể kiềm chế mà hẫng lại một nhịp, Tiểu Bạch, rốt cuộc là tại sao mà em phải dày dò bản thân mình như vậy?

Anh không thể kìm lòng mà thương xót cô, bất chợt đánh rơi miếng bông trong tay, kéo Cố Tiểu Mạch vào trong lòng và ôm thật chặt, “Tiểu Mạch, đừng sợ nhé, anh sẽ đưa em đi tìm Nám Nám, sẽ sớm tốt hơn thôi, có được không?”

Anh thật sự là không thể kiềm nén khi nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Cố Tiểu Mạch, gác xép trên tầng ba trưng bày những tấm ảnh chụp lại mấy năm du học tại Anh Quốc, đương nhiên đại đa số trong đó đều là tấm ảnh chụp hung của hai mẹ con Cố Tiểu Bạch và Nám Nám, anh đã thu thập lại toàn bộ.

Nơi đó là hồi ức tươi đẹp nhất của anh.

Nam Thần An nắm tay Cố Tiểu Mạch, đi đến căn gác xép, giơ tay bật đèn, những đồ vật bên trong chưa từng được thay đổi.

Cố Tiểu Mạch đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, những thứ rơi vào tầm mắt cô đều là những bức ảnh của Nám Nám, đôi mắt của cô bé long lanh, hồn nhiên, không chút buồn phiền mà cười thật lớn.

Cũng trong khoảnh khắc này Nam Thần An gần như có thể cảm nhận được cơ thể của Cố Tiểu Mạch đang ở ngay bên cạnh anh run rẩy từng chút từng chút một.

Anh không kiềm chế được mà nắm chặt tay cô, dịu dàng đưa cô đi về phía trước, hồi tưởng từng chút từng chút những điều tốt đẹp năm đó, anh lặng thinh không nói về chuyện đã phát sinh ở Kinh Đô.

Không khí yên lặng vô cùng, chỉ còn vang lại giọng nói dịu dàng của Nam Thần An.

“Em xem, đây là bức ảnh mà chúng ta đã chụp tại con mắt của London, lúc đó Nám Nám chưa được hai tuổi, còn người chụp bức hình này là anh.” Đây cùng là lần đầu tiên Nam Thần An được tham gia vào cuộc sống của Cố Tiểu Mạch và Nám Nám, tạo thành kỷ niệm có ý nghĩ to lớn.

Cô khẽ chớp mắt, cặp lông mi dày khẽ rung, đôi môi vô thức gọi, “Nám Nám, Nám Nám…”

“Đúng rồi, Nám Nám của em hiện tại vẫn rất ổn, cô bé rất nhanh sẽ quay về thôi, cho nên nếu em không muốn cho con bé nhìn thấy mẹ của mình bị bệnh, thì Tiểu Mạch của anh có phải nên sớm khỏi bệnh không?”

Tác dụng của việc xem những bức ảnh này chính là để cô có thể khơi dậy được sự yếu đuối nhất trong lòng, Nam Thần An đứng bên cạnh nhìn Cố Tiểu Mạch gần như là đang thương xót mà nhẹ nhàng vuốt ve những bức ảnh của Nám Nám, sự tối đen bao phủ đôi mắt đường như đã chậm rãi hồi phục trở về trạng thái bình thường.

Khi Nam Thần An bế Cố Tiểu Mạch đã ngủ thiếp đi ở trên gác xép trở lại căn phòng thì những con sóng trong tận đáy lòng anh mới không thể khống chế được nữa mà cuồn cuộn nổi lên.

Anh liền quay người đi khỏi căn phòng để gọi điện thoại, ánh mắt trùng xuống, vừa mơ hồ lại vừa bộc lộ sự nguy hiểm, “Lập tức điều tra rõ ràng nội tình của Cố Lan Tâm, sau đó thì phải cảnh cáo thật nặng, những thứ cô ta đã làm tổn hại đến Nám Nám thì phải trả lại cô ta toàn bộ!”

Cố Lan Tâm vì muốn tạo cho mình một hình tượng thâm tình, mặc dù cô ta cũng thật sự lo lắng cho Mộ Bắc Ngật, sợ anh ta thật sự không thể tỉnh lại, nhưng đã tìm cách lôi kéo mọi người, khiến lão Mộ thêm phần tín nhiệm cô ta.

Cố Lan Tâm luôn trông chừng ở trong phòng bệnh của Mộ Bắc Ngật, khổ sở đợi anh ta tỉnh lại.

Cứ như vậy đến ngày hôm sau, Kinh Đô đã bước vào thu, trên mặt đất tràn ngập những chiếc lá vàng, nhiệt độ hạ thấp dần, giống như là biến đổi thành một ngày khác trong phút chốc.

Khi Cố Tiểu Mạch tỉnh lại thì cảm nhận được sự mát mẻ một cách rõ ràng, cô dịu đôi mắt vẫn còn đang lim dim, bất chợt những mạch suy nghĩ lại trở về lúc ban đầu.

Cố Tiểu Mạch bất chợt mở to đôi mắt của mình, tối qua cô nhớ rõ là mình đã nhìn thấy Nám Nám nhưng hiên tại thì cô bé lại đang ở đâu rồi!

Cô tỉnh dậy từ rất sớm, nên những người làm trong nhà họ Nam căn bản là không hề chú ý đến cô, sau đó thì Cố Tiểu Mạch đã một mình đi lên gác xép của lầu ba.

Bóng đèn vừa được bật lên thì căn phòng đã trở nên sáng bừng.

Tâm trạng Cố Tiểu Mạch bất chợt trở nên ngẩn ngơ, một lúc thì là hiện thực nhưng một lúc sau lại là giấc mơ, cô đứng yên ở đó nhưng lại không thể không bám người vào chiếc tủ sách bên cạnh thì mới có thể miễn cưỡng đứng vững được thân mình.

Cố Tiểu Mạch đưa tay lên ray tròn vùng thái dương của mình, khẽ nhắm mắt lại rồi lại mở ra, trải qua hai ngày phát tác bệnh thì thuốc an thần và an ủi tâm lý đã phát huy tác dụng, Cố Tiểu Mạch lúc này đã tỉnh táo hơn rất nhiều so với lúc trước, chỉ là vẫn còn không ổn định mà thôi.

Nhưng cô lúc này đây, là hoàn toàn tỉnh táo!

Ánh mắt mơ hồ của Cố Tiểu Mạch đem theo một chút sự chán nản, ngây người nhìn những bức ảnh đang được trưng bày trước mắt, nhưng bức ảnh đó chạy vụt trong dòng suy nghĩ, ánh mắt dần dần lạnh lẽo và sau đó thì kết thành băng.

Cố Tiểu Mạch chậm rãi bước từng bước, ngắm nhìn những bức ảnh trong căn gác xép, dần dần chìm đắm vào trong đó.

Còn Nam Thần An sau khi tỉnh dậy liền phát hiện ra căn phòng ngủ không hề có bóng hình của Cố Tiểu Mạch thì đã lập tức hốt hoảng, dưới lầu vang lên tiếng gầm gào của Nam Thần An.

Cơ thể của Cố Tiểu Mạch run rẩy, đôi mắt khẽ nheo lại, thầm nghĩ trong lòng, là anh Nam sao?

Cô chậm rãi chuyển ánh mắt của mình về phía cánh cửa, thì nhìn thấy Nam Thần An bước những bước lớn, vội vội vàng vàng xông thẳng lên phía trên, những hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nhưng trong khoảnh khắc anh nhìn thấy Cố Tiểu Bạch thì lại âm thầm thở phào một hơi.

Viên đá lớn trong lòng Nam Thần An cũng đã bị ném đi, anh không nói một lời nào mà đi đến, ôm chặt lấy Cố Tiểu Mạch vào trong lòng, cơ thể cứng đờ của Cố Tiểu Mạch cũng bị anh ôm gọn.

Trái tim cô đập nhanh, chuyện xảy ra hai ngày nay cô đều nhớ rõ, sau đó cô đã đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ lưng Nam Thần An, đôi môi run rẩy gọi: “Anh Nam.”

Đôi mắt của Nam Thần An phút chốc trở nên sáng bừng, anh bất chợt buông Cố Tiểu Mạch ra, vui vẻ nhìn cô: “Tiểu Mạch, em gọi anh là gì thế, em nhớ ra anh rồi sao? “

“Em còn nhớ mà, anh Nam.” Cố Tiểu Mạch khẽ mở môi, ngữ điệu đã trở nên hoạt bát linh động hơn so với lúc trước, lại có phần bình thản và điềm tĩnh.

Đôi mắt của cô lại không còn lanh lợi giống như lúc trước, dường như là đang bị bao phủ bởi màu xám vậy, mặc dù cô đã tỉnh táo trở lại nhưng thế giới nội tâm trong cô đã sụp đổ rồi, sự sụp đổ đó đến cuối cùng cũng rất khó để có thể bù đắp lại như lúc trước.

Nam Thần An động đậy môi, “Tiểu Mạch, em có thể nhớ ra anh…thì anh đã quá…”

Anh ta kích động đến nỗi không thể nói ra thành lời, Cố Tiểu Mạch chợt cảm thấy sống mũi cay xè, hốc mắt cũng trở nên ướt đẫm, “Là anh đã cứu em ra ngoài đúng không?”

Còn chưa kịp nghe câu trả lời của Nam Thần An thì Cố Tiểu Mạch dường nhưa đã cảm thấy bản thân mình quá ngốc nên đã cười nhẹ một tiếng, sau đó thì tự trả lời câu hỏi của chính mình: “Đương nhiên là anh Nam đã cứu em, nếu không thì em cũng sẽ không ở đây.”

Gương mặt của cô xuất hiện một nụ cười cay đắng, Nam Thần An nhìn cô rồi cảm thấy đau đớn trong lòng, anh chặn lời của cô lại, không muốn để cô tự trách nữa.

“Tiểu Mạch, là anh Nam đến muộn rồi, em đừng tự trách bản thân mình nữa có được không? Nám Nám, anh nhất định là sẽ thay em tìm được cô bé, tất cả đều sẽ tốt hơn thôi.”

Lý trí của Cố Tiểu Mạch dần dần tỉnh táo trở lại, so với khi trước thì đã trấn tĩnh hơn rất nhiều, Nam Thần An chỉ nói vài câu với cô mà đã cảm nhận được cô đã không còn giống với trước kia vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.