Ngày chủ nhật, nơi Mạc Vi Như đang ở trọ
Cô vẫn đang say giấc trên chiếc giường nhỏ, ngày ngày đều toàn công việc là công việc, bận bịu mệt mỏi hết sức. Mãi mới có một ngày nghỉ, bảo sao người không hay ngủ nướng như cô lại như vậy.
Bỗng điện thoại reo lên, Mạc Vi Như mắt nhắm mắt mở lấy điện thoại để trên đầu giường “A..lô...”
- Như Như - giọng mẹ Mạc từ đầu dây bên kia, bà nghe thấy giọng khác lạ của con liền hỏi - Con vẫn còn ngủ sao?
- Vâng....hôm nay chủ nhật được nghỉ mà mẹ - Mạc Vi Như hỏi - Có chuyện gì hả mẹ?
- Uh, mẹ muốn nói với con một chuyện
- Mẹ nói đi
- Mẹ biết con đã ổn định được cuộc sống rồi, mọi thứ tạm thời có thể khiến mẹ yên tâm nhưng ở một thành phố lớn không có ai quen biết thì nhỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra thì cũng không dễ tránh được....
- Haizzz... vẫn là chuyện này sao mẹ? - Mạc Vi Như thở dài - Mà con có người quen ở đây rồi!
- Người quen? Ai vậy? Quen từ bao giờ? -mẹ Mạc ngạc nhiên
- Là một người bạn quen trong chuyến đi thôi mẹ ạ - Đúng là cô có quen một...hai người ở đây nhưng không phải là bạn trong chuyến đi, cô nói để cho bà yên tâm hơn.
- Thật chứ!? Sao lần trước con không nói với mẹ? - mẹ Mạc vẫn còn nghi ngờ
- Thì tại...con quên mất!
- Như Như... - mẹ Mạc im lặng hồi lâu rồi nói - Có quen hay không thì cũng chỉ là mới quen, không thật sự tin tưởng được, mẹ sẽ nói Thế Hải đến thành phố A với con
- Mẹ nói...để anh Thế Hải đi?
- Uh, Thế Hải là người mẹ tin tưởng nhất để giao trọng trách chăm sóc cho con, để nó ở với con, mẹ mới yên tâm được
- Mẹ... mẹ cho anh ấy lên đây thì mẹ mới yên tâm về con được nhưng con thì con không yên tâm về ba mẹ, cần có người thay con ở bên cạnh ba mẹ, ba mẹ cần hơn con
- Như Như, con thật bướng bỉnh! Không khác gì hồi nhỏ - mẹ Mạc khẽ cười - Bảo sao Thế Hải nó cũng bị lây cái tính xấu này của con, cứ đòi ở lại chăm sóc cho ba mẹ dù mẹ thấy nó cũng muốn đi lắm!
- .... - Mạc Vi Như im lặng nghe bà nói tiếp
- Ba mẹ cũng già rồi, điều hạnh phúc nhất của ba mẹ là chỉ mong con gái mình bình an vui vẻ và hạnh phúc, có một người chồng tốt, sinh một đứa con ngoan, nuôi dậy nó như ba mẹ nuôi con để nó trở thành người hoàn hảo như con gái mẹ giờ đây. Đây không phải chia xa hẳn, khi nào rảnh hai đứa vẫn có thể về chăm ba mẹ mà. Con hãy để nó ở bên cạnh con, thằng bé sẽ rất tốt với con, mẹ tin là thế!
- Bỗng dưng mẹ nói những lời này, con thấy xa cách quá - Mạc Vi Như cảm thấy hơi cay mắt - Vâng được, con nghe theo quyết định mẹ
- Haha con gái, vậy là được rồi! Bye bye con gái yêu - mẹ Mạc vui vẻ nói rồi cúp máy.
Mạc Vi Như thở dài, nói chuyện với mẹ làm cô thấy hết buồn ngủ rồi, rắc rối quá đi thôi! Xem đồng hồ đã gần 12h, không khỏi giật mình. Mình đã ngủ lâu như vậy sao? Nếu mẹ không gọi đến thì mình còn định ngủ đến bao giờ!? Mạc Vi Như vò mái tóc rối đứng dậy đi vào WC.Xong xuôi, cô ăn tạm hai lát bánh mì gối phết bơ và đường đơn giản, đây là món ăn sáng yêu thích nhất của cô bất kể mọi nơi. Bật chiếc tivi nhỏ lên xem tin tức, nghe có vẻ rất già dặn nhưng đây là thói quen của cô từ khi còn học những năm đầu đại học, những bài báo cáo, thuyết trình rất cần thiết luôn liên quan đến một hai vấn đề thời sự hot nhất.
Nguồn tin sốt dẻo vẫn luôn tràn ngập trên các kênh thời sự và bài báo dù đã xảy ra cách đây một tuần đó là sự việc giữa giám đốc Nhất của Nhất thị - Nhất Hàn và chủ tịch Hàn của Hàn thị - Hàn Dạ Thần. Mạc Vi Như thấy anh đúng là rất nổi tiếng, nhìn hình ảnh Hàn Dạ Thần, gương mặt tuyệt mĩ đầy lạnh lùng đứng trên bục cao trải thảm đỏ nhận giải Golden - giải thưởng danh giá dành riêng cho doanh nhân cao quý nhất. Anh đã giữ vững vị trí đầu bảng suốt bao năm từ khi anh từ nước ngoài trở về làm tổng giám đốc sau đó thay thế ông mình lên chức chủ tịch mà không hề dựa vào quyền lực của Hàn gia.
Từ khi biết kĩ về Hàn Dạ Thần, Mạc Vi Như chỉ có cảm phục và cảm phục, sao trên đời lại có những người giỏi đến đáng sợ như vậy cơ chứ! Nhất là Hàn gia, Nhất gia và Phong gia - ba đại gia tộc quyền lực nhất, chứa đựng những nhân tài qua từng thế hệ.
“Cộc...cộc...cộc”
Mạc Vi Như tắt tivi, cô ra mở cửa. Là nhân viên bưu điện!
- Xin hỏi, cô là cô Mạc, tên đầy đủ là Mạc Vi Như đúng không? - nhân viên bưu điện hỏi
- À vâng đúng vậy, tôi là Mạc Vi Như - Mạc Vi Như trả lời
- Cô có bưu phẩm - nhân viên bưu điện đưa cho cô một bọc phẩm
Mạc Vi Như cầm lên, cô thắc mắc là ai đã gửi cho cô?
- Người gửi cho tôi là ai vậy?
- Chúng tôi không rõ ạ - nhân viên bưu điện lắc đầu rồi cúi đầu chào - Nhiệm vụ của tôi đã xong rồi, chào cô!
Mạc Vi Như gật đầu, cô mang bưu phẩm vào nhà, đặt lên bàn rồi mở ra xem. Là một chiếc hộp vuông cỡ vừa màu hồng phấn, in thương hiệu nước hoa cao cấp của Pháp. Mạc Vi Như bất ngờ, cô chợt thấy một tấm thiệp cứng màu đỏ rơi ra phía dưới liền cầm lên xem
“Cô gái của tôi, đây là món quà mà tôi cất công đi Pháp mua tặng cho em, em thấy tôi rất có lòng đúng không? Mong em sử dụng và giữ gìn nó cho thật tốt bởi đó là tấm lòng chân thành để yêu em của tôi.
Ký tên
Người đàn ông yêu em
Phong Gia khải
P/S: Nếu em muốn nói gì với tôi thì chúng ta có thể trao đổi số điện thoại, số của tôi là 091xxxxxxxx, tôi chờ em... “
Khóe môi Mạc Vi Như giật giật, không phải chứ!? Anh ta tính theo đuổi cô thật à? Phong gia! Là Phong Gia Khải đó! Người đàn ông ấy muốn theo đuổi mình! Là phúc hay họa đây? Là vui hay khổ đây? Cô mím môi nhìn dãy số điện thoại bên dưới, mình có nên nói rõ cho anh ta biết không nhỉ? Hôm trước anh ta đã đến tận Hàn thị làm một vụ gây chấn động mà nạn nhân là cô! Hôm kia thì gửi hoa đến tận bàn làm việc của cô, chưa kịp xem thiệp thì Hàn Dạ Thần đã giật lấy bó hoa và tấm thiệp của cô ném vào thùng rác nhỏ cạnh bàn, mặt hầm hầm đi ra ngoài làm cô khó hiểu một phen.
Đắn đo một hồi, cô quyết định bấm số của Phong Gia Khải. Chưa đầy vài giây bên kia đã bắt máy, tiếng cười trầm thấp mê hoặc của người đàn ông vang lên “Cô gái của tôi, em gọi cho tôi thật làm tôi cao hứng” Mạc Vi Như nói thẳng luôn vào vấn đề “Phong chủ tịch, tôi không biết ngài đây là có ý gì với tôi! Nhưng mong ngài từ nay về sau không cần làm những chuyện này nữa! Tôi cảm thấy rất phiền, ngài đang can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi, tôi không hề thích chút nào! Người như tôi không thích hợp làm mẫu người của ngài, xin lỗi vì đã thất lễ...” Mạc Vi Như nói rồi cúp máy, không đợi Phong Gia Khải nói gì.
Phong Gia Khải ngồi trong thư phòng ở Phong gia, tay xoay xoay chiếc điện thoại, anh bất giác cười lớn “Hahaha cô gái của tôi, em thật đáng yêu!” Sau đó anh lẩm bẩm “Thú vị...thú vị lắm!”
Anh nhếch môi ấn một cuộc gọi, đợi bên kia bắt máy, anh cất giọng cợt nhả “E hèm...Hàn chủ tịch, cô thư ký của ngài vừa gọi điện cho tôi!” Bên kia im lặng nhưng đã có tiếng ghế đổ xuống sàn “Rầm” vang to. Phong Gia Khải cười “Chậc chậc, cô ấy khiến tôi muốn chinh phục cô ấy quá! Thư ký của ngài đúng là rất có sức hút! Ngay cả giọng nói qua điện thoại thôi mà cũng trong trẻo dễ nghe đến như vậy...” “Tút...” lại một tiếng tút dài cúp máy. Phong Gia Khải anh từ bao giờ bị người khác cúp máy trước vậy? Khẽ cười, anh ngẩng đầu dựa sau ghế, mắt nhắm lại nghỉ ngơi.