Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Chương 23: Chương 23




Không khí trầm mặc bao trùm trong căn phòng xa hoa. Hàn Dạ Thần mày nhíu chặt, tên Phong Gia Khải chết tiệt kia vẫn chưa thu lại ý đồ của hắn mà còn dám coi lời cảnh báo của anh như gió thoảng. Bảo sao Hàn Dạ Thần anh không tức cơ chứ! Cũng tại bảo bối nhà anh có sức hút quá mà. Nhưng cô gọi cho hắn có việc gì? Tại sao lại gọi? Hai người họ từ khi nào lại có số điện thoại của nhau? Hàn Dạ Thần đang chùn trong suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên “Cốc...cốc...cốc”

Lấy lại dáng vẻ nghiêm túc và lạnh lùng, Hàn Dạ Thần tạm thời gạt phăng chuyện nhức nhối kia ra khỏi đầu, anh sẽ tính sổ với Phong Gia Khải sau.

Tử Âu thân áo quần thoải mái quần jean và áo thun trắng kẻ xanh bước vào. Đứng trước Hàn Dạ Thần cúi đầu cung kính chào một tiếng “Đại ca!” Hàn Dạ Thần gật đầu, hai tay vòng trước ngực, cao ngạo nhìn Tử Âu. Anh chàng kéo cái ghế dựa rồi ngồi xuống, thẳng người nghiêm túc kể lại chuyện tối hôm đó. Hàn Dạ Thần có vẻ không để ý mấy, nghe xong anh chỉ nhướn mày ý Tử Âu nói tiếp. Anh chàng gãi gãi đầu “Hết rồi ạ! Nhưng em phát hiện ra cái này, chắc chắn có hữu ích cho chúng ta...” Tử Âu dừng lại rồi lục trong túi quần ra một tờ giấy cỡ to được gấp cẩn thận.

Hàn Dạ Thần cầm lên mở ra xem, đây giống như một tấm bản đồ. Nhiều điểm được đánh dấu X màu đỏ nhưng không rõ nơi nào là nơi nào. Hơn nữa cách vẽ và định hình rất khó để nhận biết. Hàn Dạ Thần xoay xoay tờ giấy, không có điểm gì đặc biệt đáng chú ý để suy ra được.

- Chắc lúc rượt chạy hắn làm rơi - Tử Âu nói thêm - Lúc đợi xe cẩu với mấy tên thuộc hạ tới, em có đi kiểm tra lại không ngờ lại phát hiện được tờ giấy này.

- Cậu không nghĩ hắn ta cố tình? Như một lời thách thức chúng ta tìm ra chẳng hạn - Hàn Dạ Thần

- Em không có nghĩ nhiều như vậy đại ca ạ! - Tử Âu cười cười - Nếu không thì cứ theo đại ca, chúng ta tìm ra bí ẩn của tờ giấy này không khéo thu về bội thu lắm đó.

- Cậu phân tích thử cho tôi

- Được - Tử Âu gật đầu, cầm lấy tờ giấy, nghĩ nghĩ vài phút rồi nói - Ngoài những dấu X đỏ và đường kẻ xiên xiên vẹo vẹo mờ nhạt này ra thì đúng là không thể nghĩ ra được cái gì. Nhưng nếu em không lầm thì đây là một ngọn núi nào đó, bởi theo những gì em biết về bọn hắn thì núi thường là địa điểm bọn chúng tập hợp và là nơi chuyển hàng nhưng cũng có thể là một nơi gần biển...

- Núi và biển sao? - Hàn Dạ Thần lẩm bẩm, nhếch môi cười, hai tay anh đan vào nhau chống trên bàn - Phải nhắc cậu là không nên làm vấn đề rắc rối thêm, cậu nói có phần đúng có phần sai, đúng là nơi bọn chúng tập hợp còn sai là biển và núi.

- Thế theo đại ca là như thế nào? - Tử Âu nhíu mày

- Đây là nhiệm vụ của cậu, tôi chỉ có thể gợi ý cho cậu một điềuđó là “Sông máu”

- Sông máu? Là sao chứ? - Tử Âu thắc mắc

Hàn Dạ Thần phẩy tay ý bảo anh ra ngoài, Tử Âu muốn hỏi thêm nhưng đúng là Hàn Dạ Thần chỉ gợi ý cho anh như vậy thôi. Sông máu??? Là gì đây???

Tử Âu rời đi không lâu thì có một cuộc điện thoại gọi tới, màn hình hiện chữ “Alex” Hàn Dạ Thần bắt máy. Bên kia lập tức khóc rống lên, Hàn Dạ Thần nhíu mày để điện thoại ra xa tai.- Thần...!!! Con bé Lancy nó về nước rồi!

- Tôi biết

- Cậu biết? Nó đến Hàn thị tìm cậu?

- Đúng, nhưng không gặp, là Vi Như nói

- Lancy gặp Vi Như? - Alex bỗng thấy thật thú vị, tình địch gặp nhau, haha

- Vi Như? Cậu dám gọi cô ấy như vậy? - Hàn Dạ Thần

- Hừ, gọi thế nào cũng không cho dù sao cô ấy cũng nhận tôi làm anh trai rồi mà - Alex bĩu môi - Thế tôi phải gọi như thế nào?

- Chị dâu!

- Ặc, lắm chuyện thế! Được rồi, chị dâu thì chị dâu - Alex nói - Xong chị dâu nói gì không?

- .... - một hồi im lặng làm Alex bất giác lạnh sống lưng, anh hiểu rồi hiểu rồi - haha, ta nói tiếp về Lancy đi, nó vừa về đã quậy tanh bành nhà tôi như để xả giận chuyện nó không gặp được cậu rồi, hừ còn đụng đến mấy bản thiết kế ngàn vàng của tôi, may mà tôi kịp thời ngăn lại không giờ bao tâm sức của tôi đi tong.

- Anh em cậu rất giống nhau - Hàn Dạ Thần nhàn nhạt nói

- Đây là khen hay chê? - Alex nhăn mặt - Nó đang làm loạn lên đòi tôi gọi cho cậu đến gặp nó đây này, có cần tôi cho cậu nghe...

Nói xong Alex đưa điện thoại ra hướng cửa. “Rầm rầm rầm” - tiếng đập cửa mạnh vang lên kèm theo tiếng gọi “Alex, anh gọi chưa? Em muốn gặp Thần!!!” Alex khóe miệng run run, thu điện thoại về

- Sợ quá, sợ quá đi, cậu phải giúp tôi Thần...huhu không nó khủng bố tôi mất - Alex nói rồi lẩm bẩm “tự nhiên về làm gì không biết”

- Tự cậu giải quyết đi, cậu biết tôi không thích chuốc phiền vào người mà, đừng nói là em gái cậu hay ai - Hàn Dạ Thần

- Thần...! Cậu biết rõ con bé Lancy rồi còn gì, từ nhỏ đã bám cậu như sam, điên cuồng mà chiếm giữ cậu, nay lớn rồi bản tính nó vẫn không có giảm mà chiều hướng gia tăng, nó hành tôi đủ kiểu - Alex nói như sắp khóc

- Cậu là anh trai nó, tự quản nó cho tốt đi, tôi không muốn gặp nó chút nào cả, nói thẳng với nó là như vậy! Đừng để nó chọc giận tôi không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu... - Lạnh lùng đe doạ, Hàn Dạ Thần cúp máy.

Alex than thở nhìn chiếc máy điện thoại. Anh để lên bàn, đứng dậy ra cửa mở ra. Lancy thân áo croptop quần jean ngắn đứng dậm chân chờ đợi. Nhìn thấy anh trai đang nhìn mình đầy giận dữ, định lên tiếng thì đã bị Alex xách tai lôi về phòng.

- Á...đau quá! Anh làm gì vậy hả? Alex, thả tai em ra, đau quá - Lancy giãy dụa có vùng ra nhưng không được, tai cô đang bị xách đến đau điếng.

Alex không chút thương xót xách tai cô về phòng, đẩy Lancy lên giường. Chỉ thẳng vào mặt cô “Em dám quẫy thêm nữa đi, đừng để anh nhốt em lại” Lancy tức giận không chịu thua đứng dậy “Anh quát em!! Còn dọa nhốt em lại! Alex, anh dám làm thử đi, em sẽ mách ba mẹ” Alex cười nhạo “Được, không có điện thoại xem em mách ba mẹ kiểu gì?” Nhanh nhẹn lấy chiếc điện thoại hồng bên cạnh giường. Alex giơ qua giơ lại như chọc tức em gái, Lancy định cướp lại nhưng đều không thành.

Alex nói “Hôm nay anh sẽ nhốt em lại coi như trừng phạt, đừng hòng có ý định thoát ra ngoài” rồi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Nghe tiếng khóa cửa, Lancy giật mình chạy ra cửa vặn núm cửa nhưng không được. Cửa đã khóa lại! Á...Aish...Alex đồ anh trai chết tiệt, đồ ác nhân, đồ vô nhân đạo. Anh dám nhốt em lại...ba mẹ, huhu. Lancy tức đến phát khóc, cô hậm hực nằm lên giường, dụi mặt vào gối mà hét lớn cho đỡ bực bội.

Nằm hét lúc lâu, cổ họng khô rát, khó chịu đứng dậu uống nước. Lancy lục ngăn tủ, lấy ra một bức hình đã sờn, hơi mờ nhưng vẫn còn nhìn được. Đó là bức hình của một cậu bé, cậu bé mặc bộ vest nhỏ trông rất chững chạc, tay đang kéo đàn vi ô lông. Đây là Hàn Dạ Thần lúc nhỏ, người con trai đã cướp mất trái tim Lancy. Bức hình này là cô chụp trộm đã lâu nhưng vẫn giữ cẩn thận. Đây là vật báu của cô mà không ai biết. Lancy ôm tấm hình vào người còn hôn “chụt chụt” lên bức ảnh. Thần...Thần....anh còn nhớ em không? Cô bé Lancy hồi nhỏ thích anh à chụp trộm đó? Lancy lẩm bẩm nói, cô hạnh phúc khi nghĩ đến anh. Hàn Dạ Thần bây giờ, mẹ đã cho cô xem hình anh trên báo, anh càng ngày càng đẹp trai tuấn tú và mê hoặc cô hơn cả. Lancy đã nhủ lòng mình phải chiếm giữ anh thật chặt, bởi anh là của cô, của riêng Lancy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.