Hắn vừa lấy vợ cách đây 5 ngày, và giờ này hắn đang say xỉn ở một xó nào đó mà
hắn cũng chẳng bik đấy là đâu.Tại sao hắn lại say xỉn?
Lý do là hắn bất
đắc dĩ phải cưới người con gái mà hắn không yêu, dù cô ta cũng xinh đẹp chẳng
khác gì người mẫu, hoa hậu.Vì sao hắn lại phải cưới cô ta? Gia đình hắn là một
tập đoàn tài chính lớn nhưng dạo gần đây gặp phải một số vấn đề lớn nên công ty
rất khó khăn, cần đến sự giúp đỡ của tập đoàn tài chính Hoàng Thái-lớn nhất nhì
nước-gia đình vợ hắn đấy.Thế là hạnh phúc của hắn và cuộc đời của cô ta được đem
ra kí kết bằng bản hợp đồng làm ăn giữa hai bên.
Hắn cũng chẳng hiểu sao
cô ta lại đồng ý cái rụp sau buổi gặp mặt làm quen...chắc có lẽ vì hắn đẹp trai
chăng? Hắn thở dài thường thượt nốc cạn cốc rượu trên tay.Đến bao giờ hắn sẽ
thoát khỏi cảnh này, cưới vợ đã năm ngày mà chẳng làm được gì ráo...nhìn cái mặt
vợ hắn là hắn muốn bỏ đi ngay,cô ta chẳng nói năng gì sau khi làm đám cưới, thế
mà gọi là vợ đây? Hắn ức, ức muốn hộc máu nhưng hắn không thể li dị được, còn sĩ
diện của hắn, cả dòng họ Trần của hắn nữa...Thế là hắn quên luôn cái ý định tống
cổ cô ta về nhà bên ấy!
Hắn đạt cái cốc xuống bàn, lê từng bước liu xiu
ra cửa.Đã gần 2h sáng rồi..hắn cũng quá mệt mỏi khi phải ngồi cả đêm uống
rượu.Hắn đón xe về nhà.Căn nhà tối om,chỉ mờ mờ ánh sáng của những chiếc đèn ngủ
gắn 1 vài nơi trong nhà.Mọi người đã ngủ say và có lẽ vợ hắn cũng vậy.Hắn cởi áo
khoác, treo lên móc rồi chui vào nhà tắm ngâm mình trong làn nước ấm, giải tỏa
mọi phiền não...có tiếng bước chân đến gần cửa phòng tắm, có lẽ hắn làm vợ hắn
thức giấc.Mặc kệ, có thức hay không thì cũng đâu liên quan đến mình...hắn cứ thế
ngủ quên.
Bảo Linh-tên cô vợ hắn đấy-đứng ngoài cửa đợi mãi chẳng thấy
hắn ra, cô thở dài chán nản lê bước trở lại giường.Tuy nói chẳng có tình cảm
nhưng dù sao hắn cũng là chồng cô, cô không thể làm ngơ mặc kệ hắn được...Cô bik
hắn cũng làm tốt bổn phận của 1 người chồng nhưng cô vẫn chưa quen với việc có
hắn ngủ chung bên cạnh nên cứ lơ hắn- thế nên hắn đi luôn tới sáng.Cô thấy có
lỗi với hắn nhưng chẳng bik nói làm sao...1 tiếng sau hắn vẫn chưa ra, cô thấy
lo tưởng hắn xỉu trong đo nên tông cửa (nhằm)- mở cửa bước vào.Hắn đang ngâm
mình trong bồn tắm,vẻ mặt hằn lên sự mệt mỏi do ngủ không đủ giấc, cô nhìn hắn
thấy xót xa, tại cô mà hắn trở nên như thế.
Cô lấy hắn chỉ vì không muốn
ở trong cái nhà đó nữa.Đối với những người vợ sau của bố, cô chỉ là cái gai,mọi
tài sản bố cô chỉ để lại cho cô...thế nên tất cả mọi người đều muốn xâu xé
cô,muốn cô biến mất khỏi thế gian này...Cô quá mệt mỏi khi hằng ngày phải đối
diện với bộ mặt giả tạo của họ.Rồi cô gặp anh 1 lần duy nhất rồi tiến tới hôn
nhân với hi vọng sống lâu cũng có tình cảm...thế nhưng mọi thứ khó hơn cô tưởng
rất nhiều...
_Nhật Định, anh dậy đi! Cảm lạnh bây giờ..
Cô lay hắn
dậy.Hắn từ từ mở mắt ra , mệt mỏi...hắn nhìn cô rồi đứng lên.Rồi mặt cô đỏ bừng
quay sang chỗ khác.Hắn thấy lạ nên nhìn lại mình -trên người không quần áo -bất
chợt thấy xấu hổ vớ lấy chiếc áo ngủ choàng vào thật nhanh (Vợ chồng gì mà lạ
thế!)
_Em không ngủ sao?_Hắn nhìn mặt vợ hắn, bơ
phờ.
_Không...ngủ được tí rồi! _Cô mỉm cười với hắn , nụ cười nhợt nhạt
buồn tênh.
Hắn thở dài , vò vò mái tóc ẩm ướt của mình rồi
nói:
_Em ngủ thêm đi! Trời vẫn chưa sáng mà...
Cô nhìn hắn rồi
bước ra , hắn cũng lầm lũi bước theo ra ngoài.Cô lấy trong hộc tủ trang điểm ra
chiếc máy sấy tóc rồi nhìn hắn.
_Lại đây em sấy tóc cho kẻo cảm lạnh bây
giờ...
_Ờ..._Hắn chầm chậm bước lại ngồi xuông giường.Cô bắt đầu sấy tóc
cho hắn, từng cử chỉ thật nhẹ nhàng khiến hắn cũng thấy vui vui.Thoang thoảng
một mùi hương dịu dàng phát ra từ vợ hắn, cái mùi mà hắn chưa bao giờ để ý...Hắn
ngả người ra sau thư giản hoàn toàn làm cô cứ lúng túng như gà mắc tóc.Cô nhìn
hắn rồi cất chiếc máy sấy qua 1 bên...
Hắn kéo cô nằm xuống, mà cô cũng
không cưỡng lại được vì bất ngờ.
_Ngủ đi!_Hắn ra
lệnh.
_Nhưng..._Cô lo lắng.
_Anh không làm gì em đâu, cứ thoải
mái mà ngủ _Hắn nói trong lúc đôi mắt nhắm nghiền.
Cô bik hắn luôn là
người giữ lời nên ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn.Cô cảm nhận được hơi ấm từ
cơ thể hắn, rồi tiếng tim đập...lần đầu tiên trong đời cô ngủ cùng con trai, dù
hắn đang mang danh nghĩa là chồng cô.
Tia nắng bắt đầu le lói qua tấm màng
cửa, hắn nheo mắt thức dậy nhìn đồng hồ trên tay :8h30', hắn định ngồi dậy thì
cảm nhận được sức nặng trên người - vợ hắn-đang ôm hắn và ngủ rất
ngon.
Hắn say sưa nhìn ngắm khuôn mặt bé bỏng như thiên thần của vợ hắn,
bất chợt mỉm cười,hắn đã quên mất một điều rất quan trọng - vợ hắn chỉ mới 18
tuổi thôi,còn quá ngây thơ để hiểu hết những đòi hỏi của 1 người đàn ông thực
thụ , hắn đã 26 rồi còn gì -đủ già để hiểu hết mọi thứ.Hắn mỉm cười, vuốt nhẹ
mái tóc của vợ hắn...thì ra cô ấy cũng giống như 1 cô cún con cần được yêu
thương, quan tâm và chăm sóc.
Hắn khẽ nhúc nhích làm cô vợ hắn thức
giấc...cô dụi mắt ngồi dậy , vươn vai rồi quay lại nhìn hắn...
_Thức rồi
à?_Hắn hỏi, chẳng dịu dàng chút nào.
Cô gật đầu , đứng dậy đi vào phòng
tắm.Lần đầu hắn thấy dáng vẻ đáng yêu của vợ mình.Hắn thấy lòng nao nao khó
tả...
Hắn đang đọc báo cùng 1 tách cafe thơm lừng trong căn biệt thự to
đùng mà chỉ có vài người ở.Hôm nay hắn được nghỉ, không cần phải đến công ty, sẽ
có nhiều thời gian bên cạnh vợ hơn...hình như cô không còn cự tuyệt hắn nữa ,hắn
cảm thấy thế...Cô xuống nhà với 1 dáng vẻ hoàn toàn mới mẻ, tóc búi củ tỏi,mặc
chiếc áo T-shirt màu xanh lá và chiếc váy trắng ngắn trên đầu gối...trông thật
mát mẻ, phải nói là siêu dễ thương.Hắn hơi bất ngờ trước dáng vẻ đó, đúng là có
cái gì đó thay đổi ở nơi cô.
_Chồng yêu...gọi như thế có được
ko?
Vẻ bối rối của cô làm hắn phải bật cười.Mặt cô càng lúc càng
đỏ.
_Haha..."chồng yêu"!_(Hắn nhái lại giọng cô)_Nếu khó gọi quá thì em
cứ thay bằng 1 từ nào khác cũng được mà..._Hắn đang rán nhìn
cười.
_Ơ...thấy gọi như thế vui vui...^^_Cô bé nở 1 nụ cười toả nắng đến
rợn ngợp làm hắn chao đảo.
Thì ra vợ hắn đẹp lắm,đẹp hơn những gì mà hắn đã
bik.Cô cũng bik cười chứ ko phải lúc nào cũng lầm lầm lì lì với hắn...Hắn chợt
thấy thik vợ của mình hơn.
Cả 2 cùng ăn sáng, sau đó hắn chở cô đi
chơi.Có lẽ lần đầu tiên hắn chở vợ hắn đi chơi xung quanh nơi hắn ở...Vẻ mặt
rạng ngời của vợ hắn làm hắn vui trong lòng...Gió thổi từng cơn mát lạnh, những
cánh đồng hoa dã quỳ cứ rơn sóng vàng hoe tuyệt đep.Cô thấy thoải mái lắm, kể từ
khi cô rời khỏi nhà mình đây là thời gian cô thấy thoải mái nhất.
_Sao
vẻ mặt trầm tư thế?_Hắn hỏi.
_À ko...tại thấy mát mẻ nên muốn cảm nhận
vậy mà!Ko ngờ mình lại có thể đến một nơi đẹp như vậy...
Cô ấy lại cười
làm lòng hắn xuyến xao.Hắn vẫn chỉ xem cô như một người em gái, dù hắn chưa bao
giờ được làm anh -con 1 mà.Đôi lúc hắn nghỉ mà thấy tủi thân...Phía xa xa, vài
đứa trẻ đang tung tăng hái những cây hoa dã quỳ...thật hồn nhiên.Cô chỉ đứng
lặng người , nhơ về khoảng thời gian trước kia...bất chợt cô cười một
mình.
Hắn thấy tò mò về những suy nghĩ của cô.Hắn là chồng cô mà chẳng
bik gì về cô, hắn muốn bik nhiều hơn nữa...Nếu lúc trước cô có người yêu thì tại
sao lại lấy hắn? Hắn cũng có người yêu...mà người yêu hắn giờ ở nơi đâu hắn cũng
chẳng bik, chắc là ai đó đã đem cô ta đi như hắn đã từng làm.
Cô ta cũng
chẳng "trong sáng" là mấy đâu -1 kẻ có thể hớp hồn đàn ông, có bik bao nhiêu
người đã đổ vì cô ta, cả hắn cũng thế...cô ta bảo yêu hắn, vậy mà khi hắn lấy
vợ, chẳng thèm gọi lấy 1 cú điện thoại hay nhắn lấy 1 cái tin phản đối.Yêu thế
đấy!
Bây giờ hắn cũng chẳng thèm quan tâm, hắn có vợ rồi, quan tâm nữa
cũng chỉ chuốc thêm phiền phức.
Hắn hở cô vợ bé bỏng về nhà,lòng bức rức khó
chịu...Đây là cảm xúc gì thế? Hắn có yêu vợ hắn đâu, mắc gì phải cảm thấy khó
chịu?Cô vợ hắn nhìn hắn chăm chú, chẳng bik hắn đang giận gì...cô chỉ im lặng
cho đến khi chiếc xe BMW màu đen của hắn lăn bánh vào trong khuôn viên nhà....