Từ lúc về đến giờ, hắn chẳng nói năng gì.Cái vẻ mặt tươi tỉnh buổi sáng đã biến
đi đâu mất.Hắn ngồi lì trên chiếc ghế sofa trong phòng nhìn ra phía những cánh
đồng dã quỳ xa tít...nghĩ ngợi.Lòng cô cảm thấy không yên , đây là lần đầu tiên
hắn ở nhà với cô sau ngày cưới, chẳng bik cô đã làm gì sai khiến hắn giận dỗi,
chẳng thèm nói 1 lời.Cô chỉ mún cải thiện quan hệ với hắn thôi mà,nhưng có lẽ
hắn ko muốn thế.
_Cô chủ, trà của cô đây!_ Người hầu mang lên cho cô 1
bình trà nóng cùng 1 ít bánh quy...
Cô đón lấy cái khay từ tay người
giúp việc,bước chậm rãi đến bên cạnh hắn.Hắn chẳng nhìn cô, vẫn đăm chiêu nhìn
ra bên ngoài.Cô đặt mọi thứ xuống bàn,lại ngồi xuống cạnh hắn.Đến lúc này hắn
buột phải nhìn cô , hắn bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô, chợt thấy nhói trong
lòng.
_Ko có chuyện gì đâu!_Hắn trấn an cô bằng những lời sáo
rỗng
_Thế sao mặt anh bí xị vậy?
_Anh chỉ đang nghĩ:"Tại sao
mình lại lấy nhau để bây giờ sống chẳng bik hạnh phúc như thế này?"
Cô
bất ngờ khi nghe câu trả lời của hắn...hắn và cô-chẳng ai hạnh phúc.Cô chỉ là
gánh nặng cho hắn, là sự trói buột bất đắc dĩ của hắn trong con đường đi tìm
hạnh phúc...và cô cũng thế.Nhưng cô đã chọn con đường đó, cô tin cô sẽ yêu hắn
nếu hắn quan tâm và bên cạnh cô nhiều hơn...
_Em xin lỗi!
Gương
mặt cô hiện lên một nỗi bùn sâu thẫm..Hắn vò mái tóc của cô làm vài sợi tóc tuột
khỏi chiếc kẹp trên đầu...vương vãi trên gương mặt thiên thần của cô, làm cô
quyến rũ vô cùng.Hắn nhìn cô say đắm rồi đặt lên môi cô 1 nụ hôn...cô né tránh
nhưng rồi bị hắn giữ lại, chẳng né đi đâu được...Không thể chối từ nụ hôn ngọt
ngào ấy,cô đáp lại một cách dè dặt pha lẫn chút thích thú và lo lắng.Họ chìm đắm
trong nụ hôn ngọt ngào, hắn ôm lấy cô càng lúc càng chặt hơn rồi cánh tay hắn
kéo nhẹ cô ngả về phía mình...mơn man làn da từ cổ xuống cánh tay cô làm cô mềm
nhũng.Cô không thể kháng cự được sự dịu dàng của hắn , dù gì hắn cũng là chồng
nếu chối bỏ, hắn sẽ lại bỏ đi...Cô ko muốn có một người chồng lúc nào cũng ở bên
ngoài đến sáng mới về...Hắn nhẹ nhàng kéo áo cô lên, đôi mắt cô nhắm
nghiền...thế rồi chẳng thấy hắn làm gì nữa.Cô mở mắt nhìn hắn...Hắn đan bật cười
khúc khích, cô nhăn mặt nhìn hắn, bik là mình bị trêu:
_Đồ
quỷ!
Haha...ko ngờ em dễ trêu đến vậy!
Cô nhảy lên người hắn, đánh
thùm thụp vào ngực hắn
_Dám trêu em này...
Hắn túm lấy tay
cô.
_Bây giờ là trêu nhưng nữa là ko có đâu nghen cô nhóc!_Hắn hôn vào
cái mũi cô.Mắt cô nhắm tít,trái tim đang đập rộn ràng...Lần đầu tiên cô có cảm
giác này, hắn đem đến cho cô sự mới lạ, an toàn và ấm áp...
Hắn đứng dậy
vươn vai.Cô nhìn mặt hắn chăm chú, hắn đẹp trai lắm tuy cái mặt hơi già...Hắn
đang sở hữu 1 cổ phần khổng lồ trong công ty hắn, có thể nói hắn là 1 thằng con
trai thành đạt khi tuổi còn rất trẻ và có 1 cô vợ cũng thuộc hàng giàu có, giỏi
giang.
Cô đứng dậy, nhảy phóc lên ôm cổ hắn, làm hắn thoáng chao đảo và
bất ngờ hơn bởi hành động của cô.Đúng là cô vẫn còn con nít lắm...còn phải "huấn
luyện" nhìu hơn!Hắn cõng vợ hắn xuống nhà, dưới con mắt ngạc nhiên đến độ sửng
sốt của mấy chị người làm.Chưa bao giờ họ thấy vợ chồng hắn như thế, còn cô-rất
khoái chí khi được hắn cõng như vậy...tự nhiên cô thấy "yêu" hắn (nói thế thôi
chứ cô có bik đó có phải là yêu hay ko đâu).
Thế rồi hắn bắt đầu gọi cô
bằng những cái tên "iu iu" của hắn :khi thì là "nhóc vợ", khi thì là "vợ
iu".
_Nhóc vợ, anh về rồi này!_Hắn gọi to khi bước vào nhà.
Cô
tất tả từ trong nhà bếp chạy ra, đầu tóc bù xù, tay cầm 1 cái
sạn.
_Chông iu đã về!_Cô mỉm cười
Hắn mở to mắt nhìn cô vợ của
hắn, vừa bất ngờ, vừa thích thú.Dù trông cô như thế nhưng vẫn đẹp
lắm...
_Em đang làm gì thế?
_Nấu bữa trưa.Bà 5 về quê có việc
đột xuất.
_Để xem em nấu cái gì mà cầm sạn chạy lung tung
thế?
_Á, cái trứng..._Cô hối hả chạy vào trong bếp.Hắn ôm bụng cười như
điên ,trông cái dáng vẻ đó thật ko thể nhịn cười được ,hắn bổng thấy mình bé
lại.Hắn muốn bước vào cuộc đời cô như hắn đã từng yêu những cô gái
khác...
Hắn đứng dựa cửa nhìn cô,chẳng bik những món cô nấu có ăn được
ko mà trông món nào cũng hấp dẫn.Hắn ra ngoài ngồi chờ, nhớ lại dáng vẻ ban nãy
của cô-hắn cười ngẩn ngơ.
_Xong rồi! Ăn cơm được rồi.
Cô đặt
những món cô nấu lên bàn , chờ đợi sự đánh giá của hắn.Hắn cầm đũa thử từng món
một.
_Ngon lắm!
_Thật ko?_Cô cũng vội thử-Mặt cô nhăn nhó, phun phèo
phèo.Món thì mặn chát, món thì chua lè...thế mà hắn bảo ngon.Ngon chỗ nào hok
bik, hắn đang ăn-vẻ mặt vui sướng.
_Đừng có ăn nữa!_Cô kéo tất cả về
phía mình.
_Sao thế?Ngon mà!
_Mặn chát mà ngon gì.
Hắn
giật lại, vẫn tiếp tục ăn.Cô cắn đũa nhìn hắn, năn nỉ mãi.
_Món nào vợ
iu nấu mà chẳng ngon.
Nghe hắn nói xong mắt cô rưng rưng.Cô khóc vì chưa
thấy ai ngốc như hắn còn hắn cứ tưởng cô cảm động vì lời nói của mình...Thế là
cô nhịn đói lun buổi trưa.Hắn nhìn cũng thấy tội nên xuống pha cho cô 1 ly sữa
đầy, chiên một trứng ốp la và vài lát bánh mì san wich, mang lên
phòng.
_Vợ iu này,em ăn chút gì đi!
Cô vợ iu nhìn hắn cảm
động...cô đói meo, cái bụng cứ réo ầm ầm làm cô chẳng ngủ nghê gì được.Cô ăn
ngấu nghiến lát bánh mì sanwich, vui mừng vì đã thoả mãn được cơn
đói.
_No quá!Thế là ngủ được với nó rồi!_Cô vỗ tay vào bụng mình cười
với hắn
_Sao?Con nó ko cho em ngủ àh?_Hắn tỉnh bơ
Mặt cô đỏ bừng
bừng :_Lấy đâu ra?
_Thì vài năm nữa sẽ có,nói trước cho em chuẩn bị tinh
thần ý mà, nói hok chừng tối nay anh sẽ "mần thịt" em ak.
Cô ném gối vào
hắn, hắn đã chạy ra tới cửa.
_Anh đi làm, bai vợ bé bỏng.