Hắn ngồi trong công ty, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người bị tâm thần.Hắn đang
nhớ đến nụ cười của vợ yêu hắn đấy.Bỗng cửa phòng mở ra, cô thư kí bước vào
:
_Thưa giám đốc,có 1 cô gái đến tìm ngài
ạ.
_"Ai thế?Bây giờ mình đâu có cặp kè với ai đâu mà sao có
cô gái nào đến kiếm được?Hay là vợ yêu đến, mới vừa gặp cô ấy cách đây 20' thôi
mà ,chẳng lẽ nhớ mình đến nỗi phải đến đây tìm sao?"
Hắn
sung sướng bước ra,trên mặt hớn hở.Hắn nhìn thấy -ko phải vợ hắn, gương mặt hắn
chuyển từ hớn hở sang ngỡ ngàng.Hắn im lặng...
_Chào Nhật
Định !Lâu quá ko gặp, anh còn nhớ em hok?
Cô ta nở 1 nụ
cười quyến rũ nhìn hắn.Hắn đáp hơi dửng dưng:
_Em đến đây
làm gì?Chẳng phải chúng ta kết thúc rồi sao?
_Anh vô tình
thật đó, chúng ta đã nói chia tay đâu nào...
Cô ta cười một
cách điệu đà khiến người ta sởn gai ốc.
_Cũng vậy cả thôi
!Anh đã có vợ rồi, em có đến cũng chẳng giải quyết được gì đâu, chúng ta đâu thể
quay lại...
Hắn định quay lưng bỏ đi thì câu nói của cô ta
làm hắn phải đứng lại :
_Anh bảo con bé 18 ấy hả? Nó thì có
gì hơn em chứ?Nó có thể cho anh hạnh phúc sao...nó đâu phải sở thik của
anh
_Mặc kệ anh!
Cô ta tiến lại gần
hắn hơn, cô ta hôn hắn và làm những việc mà hắn thik...tất nhiên, cô ta quá hiểu
hắn mà, thế nên hắn đâu thể chống cự được.Ừ thì với cô ta, hắn cũng còn tình
cảm, hắn đáp lại nụ hôn đó bằng việc kéo cô ta vào phòng làm việc và khoá cửa
lại.
_Đúng là Nhật Định mà em yêu !
Cô
ả câu cổ hắn,vuốt ve bờ ngực vạm vỡ của hắn, khiêu khích hắn bước vào một "cuộc
chiến"...và hắn ko cưỡng lại.Đối với 1 thằng đàn ông có vợ mà chẳng làm được gì
thì có lẽ đây là điều mà hắn thik nhất.Còn cô ả cứ khiêu khích khả năng chịu
đựng của hắn thì làm sao hắn có thể bỏ qua.
Hắn ngấu nghiến
đôi môi cô ta như một miếng bánh mì sanwich,hắn đã từng làm thế với cô ta ko chỉ
một lần và có lẽ lần này cũng vậy.Cô ta là của hắn -đã rất lâu rồi thì phải,
nhưng mà hắn cũng cần phải suy nghĩ...trong thời gian cô ta mất tích, chẳng bik
đã ngủ với bao nhiêu thằng.Cái thứ đàn bà lẳng lơ như cô ta chỉ có thể đem ra
giải trí, chẳng đáng quan tâm.Hắn chơi chán, hắn lại vứt qua 1 bên, dù có thương
cô ta đến mấy hắn vẫn làm vậy...Hắn đã có vợ và cô vợ hắn còn quá bé để hiểu
được chuyện "người lớn" mà hắn thì ko nỡ để vợ hắn phải suy nghĩ lo
lắng.
Hắn dừng "trò chơi" lại khiến cô ta đang sung sướng
bỗng dưng cụt hứng.Cô ả nhìn hắn mong chờ sự "yêu thương" từ hắn.Hắn nhìn cô ta
với vẻ mặt khinh bỉ rồi lấy quần áo mặc vào.
_Bấy nhiu đủ
rồi,Khả Vy! Em về đi anh còn phải làm việc !
_Thôi đừng có
đuổi em, lâu lắm mình ko được gặp nhau mà...anh
Cô ôm hắn ,
hắn đã thật sự chán khi cứ bị níu kéo 1 cách ỉ oi như thế này.Hắn lụm
quần
áo của cô ta lên,ném lên người cô ta
:
_Về đi! Tối anh gọi cho em.
Câu nói
của hắn như phép lạ đối với cô, cô mừng rờ hôn hắn chùn
chụt
_Nhớ đấy,gọi em nha, em đợi anh ở khách sạn
đấy!
Hắn thở dài đóng sập cánh cửa lại sau khi cô ta đi
khỏi.Hắn tiếp tục công việc của mình mà đầu óc chẳng tập trung được chút
nào...
Lúc này Bảo Linh đang lướt web, cô đang tìm 1 địa chỉ
dạy nấu ăn đáng tin cậy để đăng kí học.Cô muốn nấu những món ăn thật ngon cho
thằng chồng yêu của mình.Nghĩ tới việc hắn cố ăn những món ăn dỡ tệ đó mà cô
thấy xót xa..Nắng đang hoe hoe vàng và những cánh đồng hoa dã quỳ cứ vàng rực cả
lên.Có thể cô đã lựa chọn đúng khi lấy hắn, hắn cũng quan tâm cô như một người
chồng, và chưa bao giờ xúc phạm cô.Hắn cũng đáng yêu đấy chứ...Nhưng cô đâu bik
rằng hạnh phúc xung quanh mình vô cùng mỏng
manh...
-------------------------
"Because
you live and breath..because you make me believe..."_Chuông điện thoại hắn vang
lên làm hắn giật mình.Hắn vớ lấy nó, sdt lạ hoắc, hắn tắt máy và nhìn đồng hồ
-Đã hơn 7h30, chắc giờ này vợ hắn đang đói meo ở nhà.Hắn lấy cặp táp,lái xe về
nhà mà quên béng luôn cuộc hẹn với Khả Vy.
_Vợ yêu ơi, anh
về rồi này...
Cô vợ hắn đang say ngủ trên chiếc ghế sofa
ngoài phòng khách.Chắc là cô ấy buồn vì chẳng có ai ở nhà nên nằm ngủ ở đây!Hắn
mỉm cười nhìn vợ hắn
_Sao ko lên phòng mà
ngủ?
Hăn bế vợ hắn lên phòng,đặt xuống chiếc giường êm
ái...Hắn hôn nhẹ lên trán cô làm cô khẽ trở mình.
Hắn lại
ngâm mình trong bồn tắm, tâm trạng thoải mái khi về
nhà...
"Because you live and breath..because you make me
believe..."_Chiếc dt để trên bàn cạnh giường ngủ vang lên làm cô thức giấc.Cô
nhìn dáo dác chẳng thấy hắn đâu...nên bắt máy.
_[Nhật Định,
anh đang làm gì đó?Em chờ anh nãy giờ sao ko đến, khách sạn Roma ấy
nhé!]
_Cái giọng eo éo của 1 người phụ nữ bên kia đầu giây
cùng cái địa chỉ khách sạn cô mới nghe thấy làm cô bần thần.Đầu dây bên kia hỏi
dồn dập.
_[Sao anh im lặng thế?]
_Anh
ấy ko có đây!
Bên kia im lặng rồi cúp máy.Chẳng hỉu sao cô
thấy tim mình nhói đau đến vậy, mặc dù cô bik trước sẽ có chuyện này xảy ra rằng
hắn cưới cô chỉ vì bất đắc dĩ nhưng chẳng hỉu sao cô thấy mình bị tổn thương đến
thế.Cô thấy mắt mình cay cay...cô đang khóc đấy ư?
Có tiếng
mở cửa, là chồng cô bước ra từ nhà tắm...cô vờ ngủ, như chẳng có chuyện gì xảy
ra.Hắn trèo lên giường nằm cạnh cô,cầm chiếc dt lên xem.Hắn thấy 1 tin nhắn
:"Anh, em đang đợi anh nè, sao anh ko đến?"Hắn đạp tay lên trán, hắn quên béng
Khả Vy đang đợi hắn.Hắn trả lời tin nhắn :"Anh bận rồi, liên lạc sau" rồi quẳng
dt qua 1 bên.Hắn nhìn vợ hắn ngủ, trái tim xao xuyến lạ....