Vút!
Một thân ảnh người thiếu niên nhanh như chớp xuyên qua những lùm cây rậm rạp.
Rầm Rập! Rầm Rập!
Theo sau người thiếu niên này là một nhóm người có nhân số khoảng chừng hơn hai mươi, ba mươi người. Người nào người nấy cũng đều có sắc mặt dữ tợn, điệu bộ hung hãn, mặt thì đầy sẹo, hình săm thì đầy mình.
Cuộc rượt đuổi làm tán loạn cả một góc ma thú rừng rậm đang diễn ra rất gay cấn. Chỉ cần người thiếu niên bước chậm một bước thôi, thì đó cũng có thể chính là bước chân cuối cùng của hắn.
Merlin sau một buổi chạy không ngừng nghỉ cũng đã bắt đầu thấm mệt. Không còn cách nào khác, hắn đành phải ăn vào một viên Hồi Lực đan để bổ sung năng lượng.
Đã chạy được một quãng đường khá sâu vào trong rừng, Merlin vừa chạy vừa ném đá lung tung vào những con ma thú gặp được bất kỳ để thu hút sự chú ý của chúng, hòng muốn sử dụng để gây cản trở cho đám người sau lưng.
Chỉ có điều, với tu vi mạnh mẽ của đám người hung hãn đằng sau kia thì những loại ma thú yếu ớt này cũng không có tạo nên được vấn đề gì cả.
Lúc này, ở trong đám người Lang Hổ dong binh đoàn, bên cạnh Lưu Tuần chính là tên đầu quấn vải lúc trước, hắn hiện bắt đầu cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
“Lưu Tuần phó đoàn trưởng, tại sao thằng nhóc kia chỉ với tu vi tam tinh giả nguyên cảnh mà lại có thể có được tốc độ khủng khiếp như thế? Hơn nữa, tại sao nó còn có thể duy trì lâu đến như vậy?”
Lưu Tuần lúc này cũng đang cau mày nghi hoặc. Gã dù sao cũng là cửu tinh giả nguyên cảnh mà lại không thể đuổi bắt được một thằng nhóc tép riu tu vi tam tinh giả nguyên cảnh. Điều này làm gã thực sự không thể hiểu nổi.
“Thằng nhóc này chắc chắn có đan dược gì đó, không thì nó không thể duy trì lâu đến vậy được.” Nghĩ đi nghĩ lại thì Lưu Tuần cũng chỉ có thể đưa được ra kết luận này. Còn vì sao Merlin có tốc độ khủng khiếp như vậy thì chuyện này cũng đã nằm ngoài khả năng hiểu biết của hắn.
“Khụ, Khụ, Khụ!”
Tự dưng tên đầu quấn vải ho liên tục làm Lưu Tuần nhíu mày nói:
“Mày làm sao mà ho khan kinh thế?”
“Dạ…Khụ!”
“Có rắm thì phóng, có lời thì nói. Làm sao mà mày ho như ho gà thế hả?”
“Dạ…dạ… Bởi vì phó đoàn trưởng ngài…bốc mùi quá ạ.”
Lúc này Lưu Tuần mới ngỡ ngàng nhìn quanh, chỉ thấy chúng thuộc hạ ai nấy cũng đều cách xa hắn vài bước, hình thành một thế cô lập khoảng cách cho Lưu Tuần.
“Thằng nhóc đáng chết! Tao phải băm vằn nó ra nhắm rượu mới hả được cơn giận này.” Lưu Tuần mặt mày tím ngắt lại nghiến răng nghiến lợi nói.
Cuộc rượt đuổi cứ như vậy tiếp tục xảy ra cho tới khi Merlin tiến vào khu vực vành giữa.
“Phó đoàn chủ! thằng nhóc này đúng là điên rồi, nó muốn chạy vào khu vực trung gian, chúng ta có nên đuổi theo tiếp không?” Thấy Merlin cứ băng băng chạy về phía trước, tên đầu quấn vải vừa bị mũi, vừa lo lắng hỏi.
“Tiếp tục truy đuổi!! Đoàn của chúng ta có thể săn được ma thú nhị giai rồi, ngươi còn lo cái gì? Tao không tin là không bắt được thằng nhãi ranh này!!!” Lưu Tuần tức lên quá lớn.
Merlin cứ bất chấp chạy như bay vào khu vực vành giữa của ma thú rừng rậm. Dù sao thì các cụ đã nói, chỗ nguy hiểm nhất sẽ là chỗ an toàn nhất, vả lại hắn bây giờ cũng đã không còn lựa chọn nào nữa. Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng cảm nhận được một cái gì đó, trong lòng liền sinh ra một dự cảm bất hảo.
Xoạch!
Merlin đang chạy chối chết tới một bờ sông thì tự dưng dừng lại, ngay lập tức đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn cũng đuổi kịp được hắn, sau đó vây thành một hình vòng cung nhằm không cho Merlin chạy thoát.
Lưu Tuần bấy giờ mới cười tham lam tiến lên trước nói:
“Thằng nhãi kia, khá khen cho mày với tu vi như thế mà mày có thể kiên trì được tới mức này. Nhưng tu vi thấp kém thì vẫn mãi thấp kém mà thôi. Mày mau giải trừ ấn ký nhẫn không gian rồi nôn hết đan dược ra đây, may ra ông mày sẽ xem xét cho mày một cái chết thoải mái.”
Merlin vẫn dứng im, mày kiếm chau lại, mặt không đổi sắc. Điệu bộ này của hắn giống như đang rất nghi hoặc, người khác nhìn vào thì giống như hắn chả để vào tai những lời đe dọa của Lưu Tuần .
“Ơ thằng oắt con này! Mày thi gan với tao hả? Chúng mày đâu? Lên bắt nó lại đây cho tao.” Lưu Tuần lại thấy thái độ của Merlin không để gã vào mắt, liền giận dữ gầm lên quát.
Ngay lúc này, Merlin sắc mặt chuyển thành kinh ngạc, hắn giơ ngón tay chỉ về phía sau lưng Lưu Tuần, run rẩy nói:
“Đằng sau bọn ngươi có một con mãnh hổ đang tiến đến kìa…”
Lưu Tuần nhìn Merlin chỉ cười tiếu một cái rồi khinh miệt nói:
“Ha! Thằng oắt con kia, mày tưởng hai lần sử dụng một chiêu vẫn còn có hiệu quả sao? Mày cũng đánh giá thấp trí thông minh của tao quá rồi đấy.”
GRÀO !!!
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng gầm thét mãnh liệt truyền tới từ sau lưng làm tất cả người của Lang Hổ dong binh đoàn giật thót quay mình lại. Chỉ thấy trước mặt chúng là một con hổ có bộ lông màu tím ngắt, hai chiếc răng nanh của con hổ này dài chìa hẳn xuống, trông sắc bén không khác gì như một mũi kiếm vậy.
Lưu Tuần cùng đồng bọn lúc này tất cả đều kinh hãi biến sắc, trong bọn chúng dường như còn có ai đó sợ hãi thất thanh kêu lên:
“Đó là tam tinh nhị giai ma thú Tử Hổ Nanh Kiếm!”
Merlin trước đó bằng vào tinh thần lực cường hãn của mình nên đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ con ma thú này, nhưng hắn lại không thể biết được địa điểm chính xác của nó ở đâu nên mới đành phải dừng lại. Dù sao thì cứ mù quáng đâm đầu lao mình vào miệng cọp cũng không phải là một ý hay.
“Mau, mau tập kết bày trận!” Lưu Tuần cuống cuồng thất thanh hét lớn lên chỉ huy.
Grào!
Tuy người của Lang Hổ dong binh đoàn theo sự chỉ huy của Lưu Tuần tập kết lại xếp thành hàng ngũ rất nhanh, chỉ là bấy giờ tất cả cũng đã quá muộn. Con Tử Hổ Nanh Kiếm này tất nhiên cũng không cho bọn chúng thời gian chuẩn bị, nó ngay lập nhảy bổ vào giữa đoàn người điên cuồng xâu xé. Tất nhiên trong đoàn không ai có sức hoàn thủ lại với hai con mãnh thú này cả, cho nên tràng cảnh trước mắt Merlin bây giờ chính là thuần thúy đồ sát.
Lưu Tuần căm hận nhìn về phía Merlin, hắn điên cuồng gào lên hét lớn:
“Thằng nhãi chết tiệt! Mày đứng có tưởng như thế đã là xong, cho dù tao có chết thì cũng phải kéo mày xuống mồ chôn theo.”
“Thì tại ngươi não tàn lại kêu ai? Ai bảo cứ đuổi theo ta tới tận đây rồi bây giờ còn tức giận cái gì nữa? Các ngươi ngu thì chết chứ ta thì có tôi tình gì?” Merlin cũng không chịu nhẫn nhịn, lập tức lớn tiếng gân cổ lên cãi lại.
Lưu Tuần bị Merlin cãi dội ngược lại làm gã càng ngày càng điên giận đến đỉnh điểm. Gã cũng không có lải nhải thêm cái gì nữa, liền rút từ trên hông ra một thanh đao, sau đó bắn mình lao về phía Merlin, đồng thời mãnh liệt vận ra một đạo đấu khí khá cuồng bạo.
Merlin tất nhiên không thể chống lại được cửu tinh giả nguyên cảnh rồi, càng là một đòn toàn lực từ gã mắt chột này nữa. Ý nghĩ vừa động, Merlin dứt khoát xoay người nhảy ngay xuống dòng sông đằng sau lưng. Dù sao thì đó cũng là đường thoát duy nhất hiện giờ của hắn.
Tùm!
Đứng từ trên cao nhìn xuống Merlin nhảy xuống con sông, sự tức giận trên mặt gã bỗng dưng biến mất, mà thay vào đó là một nụ cười quỷ dị đầy mờ ám.
Merlin vừa nhảy xuống con sông thì ngay lập tức duỗi tay ra vung vẩy, vừa bơi hắn vừa ngoái lại nhìn xem gã Lưu Tuần kia có đuổi theo hắn nữa không.
Để Merlin cảm thấy ngoài ý muốn đó là Lưu Tuần cũng không có còn tiếp tục đuổi theo nữa, hắn chỉ thấy gã mắt chột đó quay người lao vào vòng chiến với con Tử Hổ Nanh Kiếm trên bờ kia.
Tới lúc này, Merlin trong lòng mới khẽ thở ra một hơi, hắn bấy giờ bắt đầu bơi chậm lại rồi lấy tay bám vào một tảng đá ở dưới nước để thoáng điều tiết lại hô hấp.
“Phù! Chắc là tên kia không biết bơi nên không đuổi tiếp nữa, biết thế mình nhảy luôn xuống nước ngay từ đầu cho lành.” Merlin cảm thán nghĩ.
Đang là Merlin còn suy nghĩ bâng quơ thì cái tay hắn bám vào “tảng đá” lúc này truyền đến một cảm giác kỳ lạ… như thể “tảng đá” này rất…trơn bóng?
Merlin nghi hoặc ngụp xuống nước để đánh giá xem tảng đá như thế nào thì… bất thình lình đập vào mặt hắn bây giờ là hai cặp mặt hung hãn màu vàng khè, hiện giờ ánh mắt hoang dã này đang nhìn Merlin như nhìn một bữa ăn ngon lành đưa tới của.
“A..Ặcccccccccccc”
Merlin sợ hãi há miệng la lên, chỉ có điều bây giờ hắn đang ở dưới nước nên bọt khí từ miệng hắn phun lên ào ạt. Hắn nhanh chóng lấy hai tay bịt mồm, toàn thân gấp rút vận ra đấu khí, tiếp tục ngoi lên nước bơi đi.
Ngay lập tức, chủ nhân của cặp mắt vàng khè mới động mình há mõm bơi theo. Đây là một con cá có thân hình rất lớn, toàn thân nó bao phủ một lớp vảy màu xanh lam nhạt, trên sống lưng cùng hai bên mang của con cá này là dày đặc những chiếc vảy trông rất khủng bố. Miệng máu đỏ lòm của nó thì toàn răng nanh bén nhọn, qua cảm nhận thoáng qua của Merlin thì con cá này ở cấp độ thất tinh nhất giai ma thú là ít.
Đâu phộng! Đậu xanh! Đậu đen! Đậu đỏ…
Melrin không kìm được mà gắt lên mắng chửi, bắt đầu liệt kê ra một loạt loại “đậu” mà hắn biết. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Merlin bây giờ chỉ còn biết theo dòng chảy của con sông ra sức mà bơi.
“Sư phụ! Sư phụ! Cứu con với, cứ thế này con chết thật đấy sư phụ!” Merlin cuống lên gọi Bạch lão, nhưng đáp lại hắn vẫn chỉ là một mảnh im lặng.
“Trời ơi! Sao số tôi lại khổ thế này?” Merlin khóc không ra nước mắt, hắn hoàn toàn rơi vào cảnh tiếng thoái lưỡng nan. Hai bên bờ sông đều là hai bên vực khá cao, muốn nhảy lên rất khó khăn, hơn nữa xung quanh toàn nước thì lấy đà đâu ra mà bật nhảy?
Đấu khí trong cơ thể lại bắt đầu tiêu hao, tốc độ bơi của hắn tuy nhanh nhưng dù sao cũng không thể nhanh hơn con cá kia được, chả mấy chốc thì Merlin sẽ bị nó đuổi kịp.
“Nếu ở dưới nước thì…chỉ còn một cách…” Trong tình thế nguy hiểm này, trong đầu Merlin chợt nảy ra một ý định điên cuồng.
Nhanh tay lấy từ nhẫn không gian ra một viên hồi lực đan đút vào miệng, sau đó lại từ trong nhẫn không gian cầm ra thanh Hắc Long kiếm. Merlin quay người nhìn thẳng vào con cá gớm ghiếc đang bơi đến, đấu khí trong cơ thể hắn cũng được hắn nhanh chóng bắt đầu vận chuyển theo một lộ tuyến quen thuộc.
Con cá này không có lao vào táp Merlin ngay mà chỉ bơi xung quanh hắn nhiều vòng, ánh mắt của nó nhìn Merlin cứ như là thức ăn ngon lành, đồng thời cũng có chút coi thường. Dường như nó rất thích chơi trò mèo vờn chuột với con mồi của mình vậy.
Chỉ là nó này sẽ phải vĩnh viễn hối hận khi không tấn công Merlin ngay lập tức. Sóng năng lượng quanh người Merlin lúc này bỗng trở nên dao động kịch liệt, trên thân Hắc Long kiếm tự nhiên bắn lên từng tia lôi điện màu trắng trông rất kỳ dị. Dòng lôi điện này nhanh chóng bao phủ toàn thân thanh Hắc Long kiếm, dần tạo nên từng tiếng lôi điện loẹt xoẹt cực kỳ mãnh liệt.
Roẹt!
Con cá bấy giờ đã cảm nhận được mối nguy hiểm từ phía Merlin, nó nhanh vọt cả thân thể đồ sộ từ dưới mặt nước lên, há ra miệng máu đầy răng của mình úp từ trên đầu Merlin xuống.
“Lôi Vũ Phá Thiên Không!”
Merlin đúng lúc này cũng cuồng tiếu quát to lên một tiếng. Hai tay hắn nắm chặt vào chuôi Hắc Long kiếm, mũi kiếm thì được chĩa thẳng vào trong mồm con cá gớm ghiếc. Hắn mặc kệ những tia sét đang lan truyền trong nước từ từ giật hắn đến điếng người.
Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Con cá lúc này đã úp cả người Merlin vào miệng của mình. Nhưng trong miệng nó cũng không phải là da thịt của hắn mà là một đạo lôi điện cuồng bạo đang không ngừng giật trong mồm nó.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Merlin thi triển ra Lôi Vũ Phá Thiên Không ở dưới nước cho nên lôi điện nhanh chóng lan ra xung quanh một diện tích khá rộng là tôm cá xung quanh nổi lềnh phềnh hết lên. Còn Merlin là người thi triển, cũng đồng dạng là mục tiêu đứng gần nhất nên hắn cũng gần như lãnh trọn uy lực của vũ kỹ. Mặc dù bản thân hắn là lôi hệ thuộc tính thể chất nhưng điều đó không thể giúp hắn miễn dịch với lôi hệ công kích.
Khóe miệng bắt đầu rỉ máu, da dẻ trên tay Merlin cũng bắt đầu bị nứt toát ra thành nhiều rãnh máu. Tình thế bây giờ có thể nói, Merlin đồng quy vu tận với con cá này cũng là không sai.
“Haìz, đồ đệ ngốc, ta bảo ngươi mạo hiểm nhưng phải giữ lại mạng sống. Chứ có bảo ngươi đi điên cuồng không cần mạng sống như thế này đâu.” Một tiếng thở dài vang lên trong đầu Merlin, tới nước này thì Bạch lão tất nhiên cũng không thể khoanh tay nhìn Merlin cùng chết với con cá kia được.
Một luồng ánh sáng màu xanh lục nhanh chóng bao quát lại thân thể của Melrin. Cùng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên giữa sông làm nâng lên một cột nước trắng đục cùng bọt nước bắn tung tóe ra xung quanh.
Ầm!