Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 1: Chương 1: Nhân sinh tại Trái Đất




Ngày nảy ngày nay, có một thanh niên tên là Nguyễn Kim Hậu, hai mươi tư tuổi, gọi hắn là vô tích sự hay vô công rỗi nghề cũng chẳng sai. Suốt ngày đắm mình trong thế giới ảo, bị mang tai tiếng cũng là điều đương nhiên.

Cha mẹ hắn là công nhân xuất khẩu lao động từ những năm tám chín ( 1989). Mẹ hắn mất ngay sau khi mới hạ sinh được hắn, ra đi để lại hai cha con hắn gà trống nuôi con. Sau một vài năm phấn đấu, cộng thêm một chút vận khí ( may mắn ). Cha hắn từ hai bàn tay trắng mà quật khởi lập nghiệp thành một ông chủ buôn hàng lớn cho tất cả các khu thương mại trên toàn liên bang Nga. Bản thân hắn là một con mọt game RPG chính cống, từ nhỏ đam mê series Final Fantasy nên cũng từ đó hắn quyết định đi theo hướng học công nghệ ( chủ yếu là để chơi game là chính ).

Tuy lý do có hơi trẻ con, nhưng hắn thật sự rất giỏi về mặt học tập. Không có gì có thể làm khó hắn cả, chỉ cần ngươi giảng trọng điểm cho hắn thì từ một hắn sẽ suy tới mười.

Thôi thì ~có lẽ nói mãi thân thế sơ qua đủ rồi, giờ trở về trọng điểm!

Qua một đoạn thời gian, cha hắn tìm được một người vừa lòng nên quyết định tái hôn. Còn hắn vì không muốn trở thành vật cản ngáng chân cha mình nên đã lựa chọn rời đi ra ngoài sống tự lập.

Hắn vậy mà đơn thương độc mã lao vào đại học Lomonosov nổi tiếng nước nga và tốt nghiệp loại ưu khoa công nghệ thông tin, thậm chí có vài người bạn Nga con nhà quyền thế muốn ngỏ ý mời hắn về làm việc cho họ. Nhưng tất cả đều bị hắn thẳng thừ từ chối.

Đùa sao?

Ngay từ đầu Kim hậu đã muốn có “chí lớn”, lao vào con đường phát triển game chứ đâu có muốn làm cái công việc công sở suốt ngày phải nịnh bợ cấp trên nhàm chán kia…

Mở khóa cửa vào nhà, thả túi đồ ăn vừa mua từ cửa hàng tạp hóa ngay dưới chân căn hộ*, ngồi lên cái ghế xoay bằng da mềm mại. Hắn kể từ năm năm ra trường tới giờ ngày ngày chìm đắm trong thế giới game, suốt ngày dài đến đêm thâu, hắn phong độ năm năm trước nay đâu có còn. Một thân gầy tong teo bốn mươi cân nhìn như bộ xương di động không sai, đã thế mắt lúc nào cũng thâm quầng như xác sống, hắn ra đường lúc nào cũng bị vài đồng chí công an tra hỏi vì trông quá giống dân YOLO suốt ngày "tép này tép nọ".

(* Ở Nga mọi người hầu hết thường sống bằng căn hộ nhà chung cư, khác với Việt Nam mình mỗi tấc đấc một nhà riêng. TD )

Xoay người ấn nút nguồn máy tính, Kim hậu cười khổ:

"Thật là khó chịu, mình cơ thể tiến hóa thành cái dạng gì mà ra ngoài trời một chốc suýt nữa chết vì chói lóa, có lẽ năm năm qua cày ngày cày đêm trong nhà, ít ra ngoài, thân thể mình phản ứng tự nhiên bài xích với ánh mặt trời cmnr."

Lắc lắc đầu nhìn vào màn hình, nếu như có người kinh nghiệm chơi rpg sẽ kinh ngạc không thôi, trước mặt hắn màn hình máy tính dao diện desktop đập vào mắt toàn là RPG offline, MMORPG như: Dragon Age, The Witcher hay Diablo hoặc World of warcraft ( WOW) , Tera v..v... nói chung chỉ cần là những game rpg hot truyền kỳ thì hắn đều có hết, không những thế đã hoàn thành 100% từ dễ tới khó, thật đúng là khó tưởng tượng nổi.

click vào chorme load vào diễn đàn game của bli**ard, hắn vậy mà làm công việc mod và GM cho hãng nhưng mà lại ngay tại nhà. Kỳ quái sao?

Kim hậu tấm bằng loại ưu kia cũng không phải phù du mà phô trương thanh thế, đích thực hắn có tài năng thực thụ, được vào làm GM cho vài game chủ lực của hãng. Thôi hãy nói, bây giờ hắn click vào WOW và chờ đồng đội trong công hội (guild) để đi phó bản boss.

Tất nhiên rồi, ngoài công việc GM thì hắn cũng đầu tư khá nhiều thời gian để cày cuốc, hắn nhìn vậy chứ là một vị đội trưởng được cả công hội (guild) tôn kính, chỉ cần có hắn chỉ huy thì boss phó bản nào dù khó đến mấy cũng có thể qua được, lúc nào cũng là hắn dẫn đội xông pha khiêu chiến độ khó cao nhất trong game và công hội (guild) hắn lúc nào cũng đắc thủ thành công diệt boss đầu tiên trên sever toàn thế giới.

“GRÀO!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Boss là một con rồng đen, miệng sặc sụa nham thạch, ầm ầm không cam lòng gục xuống. Mọi người trong guild thì kinh hô ăn mừng loạn cả tai nghe, riêng Kim hậu ngồi cũng chỉ mỉm cười. Hắn tuy là GM của game nhưng cũng đâu có tham gia làm game đâu, tìm kiếm xử lý 1 số lỗi trong game mỗi tuần xong là lại đăng nhập vào nick như người chơi bình thường mà chơi thôi.

Sau khi phân phát xong chiến lợi phẩm hắn từ biệt mấy cái bằng hữu rồi out game, xoa xoa hai đầu thái dương, hắn thì thào:

"Chậc~!, lót dạ rồi chơi tiếp Tera thôi."

Nhấc mông ra bếp, hắn lấy hai chai nước và một cái bánh kẹp đơn giản ra rồi lại chạy vào trước máy tính ngồi gặm. Vừa ăn vừa lướt web hắn chợt phát hiện hôm nay là ngày lẽ tình nhân (14-2), nhìn mấy cái tình lữ ôn ôn nhu như thắm thiết bày tỏ rồi quay lên youtube.

Kim Hậu chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng, dễ hiểu thôi, vì đó là ngày người hắn luôn hết lòng yêu thương, vậy mà không chút do dự chia tay với hắn vì lý do cụt lủn:

"Điện thoại cùi + không có xe thì có học giỏi thế nào đi nữa cũng cạp đất mà ăn! "

Kim hậu ở trường ngoài cái học giỏi thì thân phận con nhà giàu hắn ém khá kĩ, mà cô bạn gái này thì là lúc hắn vừa nhìn đã yêu nên đã chủ động đeo đuổi. Sau năm năm yêu nhau, lúc chuẩn bị ra trường, những tưởng thời cơ đã chín muồi, hắn quyết định tỏ rủ cô nàng đi nhà hàng và để cho nàng một cái kinh hỉ vì của hắn thân phận. Nhưng ai mà biết được hắn hung hăng bị đá ngay lập tức như vậy, cũng khá bất ngờ bởi cô nàng ẩn sau lớp mặt nạ quá kỹ, hóa ra ả luôn tiếp cận hắn chỉ vì hắn học giỏi nên suốt vài năm qua chỉ lợi dụng Kim hậu mà thôi, thật là một cái vở kịch hoàn hảo.

Trái tim hắn hoàn toàn tan vỡ cũng kể từ đó, hắn sống cũng khép kín dần, xã hội thời nay con gái thật là thủ đoạn, hắn sợ sẽ lại bị tổn thương lần nữa, bất quá, dù sao thì con người ai muốn cô đơn bao giờ cơ chứ? Trong thâm tâm hắn cũng khát khao muốn tìm ai đó thật lòng mà chi sẽ tình cảm với mình, nhưng rất tiếc ~ anh rất tốt nhưng tôi rất tiếc =)).

Mất hứng cày cuốc, Kim hậu mặc lên cái áo khoác rồi tản bộ xuống đường. Trên con phố tấp nập, nhìn các cặp tình nhần cuốn quýt bên nhau, hắn cảm thấy tủi thân đến tột cùng. Bằng hữu thân nhất của hắn giờ cũng đã lập gia đình nên giờ cũng chả còn ai chia sẻ sự cô đơn của hắn lúc này nữa.

Ngửa mặt lên trời tuyết rơi hắn hít sâu một hơi, bồi hồi một lúc rồi tiếp tục bước đi, con phố tấp nập lúc này cũng không ai quan tâm sự hiện hữu của hắn, Kim Hậu như người vô hình giữa hai bên dòng người hối hả đi lại....

Đứng trước đèn đỏ chuẩn bị sang đường, Kim Hậu đang mông lung suy nghĩ thì chợt thấy người phụ nữ bên cạnh trượt chân ngã xuống, sẩy tay ủn đi mất chiếc xe đẩy, mà bên trong một mặt mũm mĩm đứa trẻ đang chơi đồ chơi. Cùng lúc đó, một chiếc xe buýt đang lao tới với tốc độ không kịp để phanh. Mắt thấy chiếc xe lao vào đứa bé, hắn không chút do dự lao tới đẩy lại chiếc xe đẩy lên vỉa hè, nhưng bản thân hắn thì lại ngã xuống đường do mất đà. Nhìn vào ánh đèn pha ô tô chói lóa, hắn theo phản xạ nhắm mắt lại, ý thức thì từ từ chìm sâu vào bóng tối vô hạn.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.