“Lục Thiếu Quân, cậu thật bỉ ổi.” Lục Tư Phàm ngây ra một lúc rồi nói.
“Anh không bỉ ổi sao? Nói xấu đối thủ ở sau lưng? Tiếc rằng âm mưu của anh không thành rồi.” Lục Thiếu Quân có chút nhạo báng. Ánh mắt nhìn về Lục Tư Phàm mà cười mỉa mai.
Lục Tư Phàm nóng nảy, nhìn về phía Đỗ Hiểu Linh:
“Đỗ Hiểu Linh, tôi thật tình cảm thấy cô là người có tài. Tôi không muốn cô chôn vùi tài năng của mình như vậy. Nhưng chuyện này cô nên suy nghĩ cho kỹ. Lục Thiếu Quân có xứng đáng để cô gửi gắm hay không? Tôi thừa nhận, tôi rất muốn cô ở bên cạnh giúp tôi, nhưng tôi không ép buộc cô hay dùng bất cứ thứ gì để chi phối suy nghĩ của cô. Cô là người tự do, cô có quyền chọn lựa.”
Lục Thiếu Quân vỗ hai tay vào nhau, trào phúng nói:
“Anh trai, nói hay lắm! Anh nên làm một luật sư thay vì ở đây cố đi cái giày không vừa chân mình. Nếu anh không nhớ, tôi nhắc cho anh nhớ, trước sự áp bức của anh và ông nội, Đỗ Hiểu Linh vẫn chọn ở lại ở bên cạnh tôi. Điều đó đã đủ rõ ràng về suy nghĩ của cô ấy rồi. Hôm nay tôi cũng chỉ đưa ra lời mời, có đồng ý hay không là do cô ấy, tôi cũng không ép.”
Đỗ Hiểu Linh kinh động từ nãy tới giờ vẫn ngơ ngẩn nhìn Lục Thiếu Quân. Lòng cô có chút cảm kích. Dường như trong rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn nói anh tôn trọng cô, cũng coi trọng tài năng của cô. Điều này thật sự bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Đỗ Hiểu Linh.” Lục Tư Phàm nỗ lực kéo người lại, dù trong lòng anh ta biết anh ta đã thua triệt để trong lần này rồi.
Lục Thiếu Quân có phần mất kiên nhẫn:
“Bây giờ thì không còn việc của anh ở đây nữa rồi. Tốt hơn anh mau rời đi đi.”
“Cô ấy còn chưa đưa ra quyết định, cậu vội gì?” Lục Tư Phàm trừng mắt, vẫn nhen nhóm chút hy vọng.
“Đỗ Hiểu Linh, tôi chỉ hy vọng cô không phải đau lòng khi nhận ra bản thân bị lợi dụng thay vì coi trọng. Tốt với loài rắn độc thì sẽ bị chúng cắn thương mà chết đấy.”
“Ha ha.” Lục Thiếu Quân cất tiếng cười.
“Anh về được chưa?” Vừa nói ánh mắt anh vừa nhìn Lục Tư Phàm mỉa mai. Dù lời nói là vậy nhưng mà trong lòng vẫn rất mâu thuẫn, anh hướng mắt về phía Đỗ Hiểu Linh chờ đáp án của cô, vẫn có chút sợ cô sẽ lựa chọn Tư Phàm nên muốn anh ta vội vã trở về.
“Chờ cô ấy quyết định đã.” Lục Tư Phàm quay sang phía Đỗ Hiểu Linh.
Đỗ Hiểu Linh nhận thấy ánh mắt của cả hai đều hướng tới chăm chú nhìn mình liền theo bản năng mím môi lại, ánh mắt thoáng dao động.
Lục Thiếu Quân cũng có chút căng thẳng, dù bên ngoài vẫn tỏ ra rất bình thản.
Đỗ Hiểu Linh đưa tay lên, dùng ngôn ngữ ký hiệu mà nói:
“Tôi sẽ không theo anh đâu, Tư Phàm, anh mau về đi.”
Trong câu trả lời của Đỗ Hiểu Linh không nhắc một chữ đến Lục Thiếu Quân, nhưng đáp án thì rất rõ ràng.
Lục Tư Phàm thở ra một hơi, thất vọng trở về. Lục Thiếu Quân lúc này cũng vô cùng tự mãn:
“Về nhé, tôi không tiễn.”
…..
Một tuần sau, Đỗ Hiểu Linh được Lục Thiếu Quân đưa tới tập đoàn. Cô được Phạm Bảo Trung cử một lái xe khác, đi trên chiếc xe hạng phổ thông nhất tới Lục thị. Lục Thiếu Quân vẻ như đã tính toán cặn kẽ.
Khi cô tới quầy lễ tân, nhìn bốn xung quanh mọi thứ đều lạ lẫm, Đỗ Hiểu Linh có chút rụt rè, theo bản năng so vai lại.
“Xin hỏi, cô tìm ai ạ?”
Cô gái lễ tân đeo tấm thẻ nhân viên mang tên Linh Hoài An niềm nở cất tiếng.
Đỗ Hiểu Linh thoáng bối rối, cô rụt rè lấy trong túi xách ra một tờ giấy báo danh. Vừa nhìn thấy tờ báo danh, ánh mắt Linh Hoài An thoáng dao động:
“Cô là nhân viên mới sao?”
Đỗ Hiểu Linh chỉ biết gật đầu, môi mím lại.
Thấy biểu hiện của đối phương Linh Hoài An có phần hiếu kỳ. Cô lễ tân đứng cạnh nhận thấy vậy thì có chút khó chịu, ghé tai vào Linh Hoài An mà nói:
“Cô ta bị câm sao? Nhìn cũng xinh đẹp đó mà phép lịch sự tối thiểu cũng không có.”
Đặng Mỹ Vân nhìn Đỗ Hiểu Linh với ánh mắt khinh thường bởi trên người Đỗ Hiểu Linh mặc một bộ đồ rất tầm thường, mặc dù vẫn tôn dáng nhưng lại là hàng chợ, không phải của thương hiệu gì, khuôn mặt không trang điểm, đôi giày bệt trên chân.
Linh Hoài An lòng đầy tò mò nhưng thái độ vẫn rất nhã nhặn, gạt tay Đặng Mỹ Vân một cái nói:
“Cô giữ mồm miệng chút.”
Đỗ Hiểu Linh bối rối, lấy trong túi ra một cuốn sổ, viết mấy chữ:
“Tôi muốn tới phòng nhân sự báo danh. Tôi bị câm.”
Đỗ Hiểu Linh thật không giấu giếm chuyện mình bị câm với Linh Hoài An, lại sợ cô gái này không biết ngôn ngữ của người câm nên trực tiếp viết ra.
Linh Hoài An vừa nhìn trong lòng kinh động kèm cảm thông. Đặng Mỹ Vân có liếc thấy miệng càng bĩu môi ra, còn lầm bầm:
“Cái tập đoàn này càng ngày càng chẳng ra làm sao, đến một người câm cũng thành nhân viên được. Làm quét dọn đi chăng nữa cũng cần nhanh mồm nhanh miệng cơ mà.”
Linh Hoài An cười gượng, đưa tay huých huých vào sườn đối phương, không muốn vì mấy lời này mà Đỗ Hiểu Linh thấy tổn thương.
Kỳ thực Đỗ Hiểu Linh cũng không quá bận tâm, bởi vì những năm qua những lời tồi tệ hơn cô cũng đã nghe cả. Cô được tới đây làm đã là một bước đổi đời chính cô cũng không dám nghĩ đến rồi.
“Cô Đỗ, phòng nhân sự nằm ở tầng hai mươi ba, cô đi vào thang máy số sáu, bước ra cửa, nhìn bên phải là tới. Đây là thẻ ra vào, cô cầm lấy, giúp tôi ký tên vào tờ khai báo này là cô có thể đi rồi.” Linh Hoài An tỏ ra rất nhã nhặn.
Đỗ Hiểu Linh cúi người vui vẻ làm hiệu: “Cảm ơn” rồi làm theo tất cả lời hướng dẫn của Linh Hoài An sau đó rời đi.
Khi cô xoay người bước đi còn nghe thấy tiếng Đặng Mỹ Vân nói:
“Linh Hoài An, sao cô phải tỏ ra lịch sự như vậy với một kẻ vừa câm vừa tầm thường như vậy chứ? Cô ta vào đây chắc chỉ làm nhân viên dọn nhà vệ sinh. Cô có lịch sự với cô ta thì cô ta cũng không dọn cái bồn vệ sinh của cô sạch hơn người khác đâu.”
Đỗ Hiểu Linh đã bước đến phía thang máy, không rõ sau đó Linh Hoài An nói gì, chỉ coi lời Đặng Mỹ Vân như gió thoảng qua tai. Dẫu sao, cô cũng biết mình chính là luôn bị coi thường như vậy.
Khi Đỗ Hiểu Linh tới phòng nhân sự, vừa vặn Phạm Bảo Trung cũng ở đó. Thấy cô, Phạm Bảo Trung đã vồn vã chạy lại:
“Cô Hiểu Linh, cô tới rồi.”
Lúc này, cả phòng nhân sự kinh động nhìn cô. Phạm Bảo Trung là thư ký đặc biệt của Lục Thiếu Quân, trong tập đoàn này, địa vị thật sự không đùa được, vậy mà cô gái mới đến này lại phải để đích thân Phạm Bảo Trung chờ đón.
“Thư ký Phạm, đây là…?” Trưởng phòng nhân sự Ngô Khánh Toàn nói, liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Linh.
Phạm Bảo Trung nhanh nhảu định nói thì một bóng dáng cao lớn bước tới từ ngoài cánh cửa, toàn thân âu phục màu ghi xám, khuôn mặt đẹp không chút tì vết, tỏa ra một khí thế áp bức.
“Tổng giám đốc Lục!” Cả phòng vội vã đứng lên cúi chào.
Đỗ Hiểu Linh giật thót mình quay người nhìn lại, ánh mắt bối rối, đầu cúi gằm xuống.
Lục Thiếu Quân nhíu mày bước đến, giọng trầm thấp vang lên:
“Đến rồi đấy à?”
Cả phòng nhân sự nín thở nghe anh nói, không nhịn được đồng loạt trố mắt nhìn Đỗ Hiểu Linh. Cô gái này mặc dù có nhan sắc nhưng ăn mặc cực kỳ bình thường, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà để Lục Thiếu Quân chủ động hỏi trước.
Đỗ Hiểu Linh không biết trả lời thế nào, chỉ biết gật đầu, ánh mắt có phần bối rối.
“Phạm Bảo Trung, cậu đi làm việc đi. Ngô Khánh An, đây là giám sát thiết kế mới của tập đoàn tên là Đỗ Hiểu Linh. Ông làm thủ tục nhận việc cho cô ấy.” Lục Thiếu Quân cất tiếng nói.
Cả phòng nhân sự càng thêm kinh động. Đỗ Hiểu Linh vẫn yên lặng một bên khiến mọi người càng thêm tò mò. Ngô Khánh An nhanh chóng tay bắt mặt mừng.
“Cô Đỗ, thật vui mừng chào đón cô!” Vừa nói ông ta vừa đưa tay ra, kỹ năng vuốt đuôi thật sự rất đáng nể.
Đỗ Hiểu Linh cúi đầu chào, cả hai tay cũng nắm lấy tay Ngô Khánh An.
Ngô Khánh An có vẻ chờ đợi lời đáp của đối phương nhưng lại không thấy gì, ánh mắt hơi dao động.
“Cô ấy không nói được.” Lục Thiếu Quân bổ sung.
Mấy người trong phòng nhân sự mím môi nãy giờ lại càng thêm không tin được, tất cả đều vô cùng tò mò.
“Được rồi, Tới phòng thiết kế đi.”
Nói xong Lục Thiếu Quân quay người rời đi.
Ngô Khánh An cũng có phần luống cuống không biết giao tiếp thế nào, cuối cùng đành nói:
“Cô Đỗ, mời cô.”
…..
Tin tức tập đoàn có một giám sát thiết kế mới bị câm đã nhanh chóng lan khắp nơi. Mỗi người thêm thắt một chút cuối cùng Đỗ Hiểu Linh đã trở thành một cô gái trẻ măng, bị câm nhưng lại có khuôn mặt hồ ly khiến cho cao tầng của Lục thị cũng phải ngẩn ngơ, tin cũng bay đến phòng thiết kế còn trước cả khi Đỗ Hiểu Linh tới.