Đỗ Hiểu Linh lần nữa rơi vào mơ hồ. Một cơn đau đầu ập đến, cô bất giác đưa tay ôm lấy thái dương:
“A!”
“Cô sao vậy?” Lục Tư Phàm có phần lo lắng, nhưng đáy mắt lại ánh lên sự nghi ngờ khó đoán.
“Cô thấy đau đầu sao?” Lục Tư Phàm lần nữa hỏi.
Đỗ Hiểu Linh vẫn đưa tay ôm đầu, trong đầu câu hỏi của Lục Tư Phàm như xoáy chặt vào cô. “Mình rốt cuộc đã quên gì? Sao bản thân lại cảm thấy đau đầu như vậy? Việc đó rất quan trọng sao?” Hàng loạt những câu hỏi cứ nối nhau thành hàng dài trong đầu Đỗ Hiểu Linh, ánh mắt có phần hoảng hốt.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Đứng bên cạnh Tiểu Thành cũng lo lắng.
“Hạ Quân Dao! Mau đưa Tiểu Thành ra ngoài đi.”
Lục Tư Phàm ra lệnh. Hạ Quân Dao không dám trái lời vội vã đưa Lục Thiếu Thành ra ngoài. Tư Phàm ở lại, ánh mắt xoáy chặt về phía Đỗ Hiểu Linh:
“Cô thật sự đã quên việc khủng khiếp đó?”
“Không. Không” Đỗ Hiểu Linh liên tục lắc đầu như muốn nói Lục Tư Phàm không được nhắc đến nữa. Nhưng đối phương cứ như không hiểu ý của cô, anh tiếp tục nói:
“Lục Thiếu Quân, cậu ta vốn là một kẻ tồi. Chuyện hôm đó cậu ta là người có lỗi lớn nhất. Cô không cần phải biện minh cho hắn. Hắn không xứng đáng với những gì cô dành.”
Lục Tư Phàm như cố nhồi nhét vào đầu Đỗ Hiểu Linh những thứ mà cô không muốn nghe, cơ thể cô luôn một mực chống đối lượng thông tin đó.
“Anh làm cái gì đó?” Không biết từ bao giờ Lục Thiếu Quân đã trở lại, anh kéo tay Lục Tư Phàm ra, hành động mạnh đến nỗi khiến đối phương mất đà suýt ngã ra.
Đỗ Hiểu Linh một bên vẫn hoang mang cực độ, đối diện với sự trở lại của Lục Tư Thành ánh mắt vẫn mười phần hỗn tạp kèm sợ hãi.
“Cậu muốn một tay che trời sao? Chuyện cậu làm có thể giấu được ai chứ? Chỉ là bắt nạt một cô gái yếu đuối, ngoài ra cậu làm được cái gì?”
Lục Tư Phàm tức mình xông lên. Nhưng Lục Thiếu Quân đã tóm lấy cổ áo anh, bằng một động tác nhanh không ngờ nhằm mặt Lục Tư Phàm đánh tới.
“Im miệng!”
Lục Tư Phàm không kịp né, hứng trọn cú đấm vào mặt. Khóe môi bị rách ra chảy cả máu tươi.
“Cậu làm chuyện xấu hổ còn muốn bịt miệng người khác?” Lục Tư Phàm đưa tay lau máu trên môi nói, liền sau đó cũng túm áo Lục Thiếu Quân mà đánh.
“Anh im miệng. Cút ra khỏi nhà họ Lục đi. Chuyện của Lục Thiếu Quân này không tới phiên anh quản.” Lục Thiếu Quân phát điên, không ngừng xông đến.
Đỗ Hiểu Linh bên này chứng kiến một trận đánh nhau không nương tay liền ôm đầu ngồi thụp xuống. Trước mắt cô những ảo ảnh có máu, nước mắt, hòa trong màn mưa như ngàn mũi dao đâm vào đầu đau buốt. Ánh mắt tối dần, khung cảnh cũng mờ dần, Đỗ Hiểu Linh lăn ra đất.
“Cô Hiểu Linh!” Hạ Quân Dao vội vàng hét lên.
Cả Lục Thiếu Quân và Lục Tư Phàm nghe tiếng Hạ Quân Dao chạy xộc vào hét lên liền lập tức buông nhau ra, quần áo xộc xệch, đồng loạt nhìn về phía cô.
“Đỗ Hiểu Linh!” Lục Tư Phàm kêu lên, xông tới.
Nhưng Lục Thiếu Quân đẩy anh ta ra, anh nâng Đỗ Hiểu Linh đã bất tỉnh nhân sự lên tay đưa trở về phòng, ánh mắt u tối như tiếng gọi từ địa ngục.
…..
Trong căn phòng, Đỗ Hiểu Linh nằm trên giường, bộ dáng yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền. Lục Thiếu Quân ngồi trên ghế chằm chằm nhìn vào cô, còn Lục Tư Phàm đứng tựa cửa, môi mím lại không muốn rời đi.
“Anh muốn tôi đánh cho cho anh nằm bẹp mới chịu cút khỏi đây à?” Lục Thiếu Quân có chút chán ghét nói.
“Khi nào cô ấy tỉnh tôi sẽ đi. Việc này tôi cũng có lỗi.” Lục Tư Phàm cũng rất dứt khoát.
Lục Thiếu Quân nhíu mày, liếc nhìn Đỗ Hiểu Linh trên giường, cái cảm giác phụ nữ trong tay mình bị kẻ khác dòm ngó thật không dễ chịu, anh nghiến răng lại, nhưng không nói gì.
“Ưm…” Từ trên giường, tiếng nhỏ nhẹ truyền đến, kèm vào đó đôi hàng mi của Đỗ Hiểu Linh khẽ chớp. Cô từ từ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Cô tỉnh rồi.” Lục Tư Phàm cất tiếng đầu tiên. Anh ta nhanh chóng tiến lại phía Đỗ Hiểu Linh nhưng mới đi được nửa chừng thì bị Lục Thiếu Quân túm lại.
“Cô ấy tỉnh rồi, anh đi được chưa?”
Lục Tư Phàm có phần không yên tâm nói:
“Tôi cảm thấy cô ấy ở bên cạnh cậu không an toàn.”
Lục Thiếu Quân ngay lập tức lừ mắt, bàn tay lại lần nữa cuộn lại. Đỗ Hiểu Linh vừa tỉnh, cơn đau đầu cũng qua đi, cơ thể hồi phục bình thường thấy cảnh sắp đánh nhau đến nơi vội luống cuống xua tay.
“Anh cút ngay đi. Đây là việc nhà tôi.”
“Cô ấy là vợ cậu à? Cô ấy vốn không có liên quan nên cậu không có quyền quản.” Lục Tư Phàm không chịu nhường.
Lục Thiếu Quân chỉ cười lạnh một tiếng, không nói thêm câu nào, trực tiếp cúi xuống bên giường Đỗ Hiểu Linh, nhằm môi cô hôn xuống một cái.
Đỗ Hiểu Linh bất giác co người lại, toàn thân chấn động vì bất ngờ. Lục Tư Phàm cũng kinh ngạc, anh ta nhíu mày một bên.
Lục Thiếu Quân trái ngược với Đỗ Hiểu Linh, hai mắt nhắm nghiền, cực kỳ tận hưởng nụ hôn ấy. Đỗ Hiểu Linh bị dọa đến mức mất cả hồn vía, hoàn toàn không có một chút phản ứng bài xích nào.
Một lúc lâu sau, anh mới chịu ngừng lại, quay nhìn Lục Tư Phàm đang đứng như trời trồng một bên, ngạo mạn nói:
“Hừm. Anh thấy không, cô ấy chọn ở bên cạnh tôi không phải sao? Cô ấy hoàn toàn phục tùng tôi, không cần có một chút ép buộc nào. Riêng điều đó tôi cũng đã có quyền hơn anh rồi. Hơn nữa, cô ấy còn là mẹ của con trai tôi. Lục Tư Phàm, rốt cuộc anh có ý gì với mẹ của con trai tôi?”
Ánh mắt của Lục Thiếu Quân cực kỳ tự mãn sắc bén đảo mắt nhìn Lục Tư Phàm.
Lục Tư Phàm bật cười thành tiếng, hoàn toàn không đem lời đối phương nói có phân lượng nào.
“Tôi chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ tài năng thiết kế của cô ấy. Loại người vô tình bạc bẽo như cậu sẽ chỉ chôn vùi tài năng của cô ấy mà thôi. Ở bên cạnh cậu, cô ấy sẽ có tương lai sao?”
Lục Tư Phàm vừa nói lời này, Đỗ Hiểu Linh lập tức xua tay không ngừng muốn anh ta im miệng. Nhưng anh ta phớt lờ nỗ lực che giấu của cô, tiếp tục tiến đến nói khiến cho Lục Thiếu Quân cũng không cách nào ngăn cản.
“Tôi thật sự ngưỡng mộ tài năng của cô. Đỗ Hiểu Linh, cô có nên suy nghĩ trở thành một nhà thiết kế bên cạnh tôi không?”
Nghe câu này, Đỗ Hiểu Linh chỉ thiếu chút nữa là nhảy xuống khỏi giường mà bịt miệng Tư Phàm lại. Nếu như không phải Lục Thiếu Quân đang ngồi chắn trước thì cô đã sớm làm thế rồi.
“Hừm. Anh cứ làm như mình anh biết chuyện đó vậy.” Lục Thiếu Quân đột nhiên cong môi nói. Lời của anh khiến cho Đỗ Hiểu Linh bị dọa đến lạnh sống lưng.
Lục Tư Phàm còn chưa kịp nói gì thì Lục Thiếu Quân đã nói tiếp:
“Tôi chẳng qua là tôn trọng ý muốn của cô ấy, nếu như Đỗ Hiểu Linh không muốn khoa trương tài năng, cô ấy hoàn toàn có thể làm thế, tôi không can thiệp, không như anh, một mực bức ép cô ấy ra mặt giúp mình. Sự hiếu thắng của anh chẳng qua nằm ở chỗ anh luôn sợ trong nhà họ Lục này anh không có vị trí gì, anh nóng lòng muốn khẳng định bản thân, tự cho mình cái vẻ thanh cao mà ban phát sự quan tâm thừa thãi của mình. Đỗ Hiểu Linh cơ bản không cần anh. Tư Phàm, tôi nói có đúng không?”
Ánh mắt Lục Thiếu Quân chưa lúc nào bình tĩnh đến thế. Đỗ Hiểu Linh cơ bản không có quan tâm đến những lời sau của Lục Thiếu Quân, cô hoàn toàn chỉ nghĩ đến việc anh nói tôn trọng cô. Cô lại nghĩ đến bức tranh của Tiểu Thành trên bàn làm việc của anh.
“Như vậy, anh vốn đã biết cô là người sửa thiết kế sao?” Đỗ Hiểu Linh tự chất vấn chính mình.
Người đàn ông này, khi nóng khi lạnh, đâu mới là con người thật của anh?
Lục Tư Phàm bên này cũng không biết phải phản bác như thế nào những lời nói của Lục Thiếu Quân, anh ta đâm lúng túng.
“Vậy nên, bây giờ mọi việc đã như vậy rồi, Đỗ Hiểu Linh cô có suy nghĩ một chút trở thành trợ lý thiết kế của tôi không?” Trong một lúc cả phòng yên ắng, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình thì Lục Thiếu Quân cất tiếng đề nghị.
Lục Tư Phàm bị dọa đến ngu luôn.
Và Đỗ Hiểu Linh thì tròn mắt nhìn như không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.