Vô Cảm Vương Phi

Chương 3: Chương 3: Chết!!!!!




2 năm sau...

Phòng học 3E - 1S………

“Dạ Nguyệt Tĩnh, Dạ Nguyệt Tĩnh.” Cô giáo Niên Hi cầm trong tay sổ điểm danh, mắt chăm chăm nhìn vào, miệng gọi to.

“Cô ơi, bạn ấy không đi học!” Một học sinh nữ có mái tóc màu vàng xoăn nhẹ, cất giọng nói.

“Không đi học? Lại nghỉ sao? Thiệt tình.” Niên Hi thầm nói, lắc đầu rồi tiếp tục việc dở dang: “A Huyên.”

………………………………………………

Phòng y tế của trường…

“Dạ Nguyệt Tĩnh, em không về lớp à? Giờ này đang điểm danh đấy!” Cô giáo phòng y tế - Dung Huệ, tay cầm 1 lọ thuốc an thần rỗng đặt lên bàn.

“Đuổi?” Dạ Nguyệt Tĩnh nằm trên giường y tế ngắn gọn thốt ra.

Dung Huệ xua tay lia lịa, trán đẫm vài giọt mồ hôi, cười gượng: “Không, ý cô phải thế, chỉ là cô lo cho em thôi!”

“Không nhờ cô quan tâm.” Dạ Nguyệt Tĩnh nhắm mắt lại, rồi nói.

“Ha ha…” Dung Huệ cười khổ, rồi bước ra khỏi phòng y tế.

Vừa đi Dung Huệ vừa thầm mắng: “Tức chết mất, cái con nhóc tinh quái đó, đúng là yêu quái đầu thai, uống cả lọ thuốc an thần mà không có xảy ra chuyện gì!”

Dung Huệ hồi tưởng lại chuyện lúc nãy cách đây khoảng 3 phút trước.

“Đưa!” Dạ Nguyệt Tĩnh đưa ngón trỏ chỉ về phía lọ thuốc trên bàn.

“Hửm? Đưa? Đưa cái gì?” Dung Huệ đang ngồi đọc tờ báo có hình mỹ nam mình yêu thích thì nghe tiếng Dạ Nguyệt Tĩnh, nên xoay người nhìn cô bé thắc mắc hỏi.

“Thuốc!” Dạ Nguyệt Tĩnh hạ ngón tay xuống, mắt nhìn lọ thuốc an thần.

Thấy Dạ Nguyệt Tĩnh nhìn lo thuốc an thần trên bàn của mình nên Dung Huệ chỉ vào lo thuốc, hỏi: “ Ý em là lọ thuốc an thần này?”

Dạ Nguyệt Tĩnh chỉ gật gật đầu. Thấy Dạ Nguyệt Tĩnh gật đầu nên Dung Huệ đưa lọ thuốc an thần cho cô bé, miệng nhắc nhở: “Em không nên uống nhiều đâu nhé, nó có thể dẫn đến tử vong đó!”

Dạ Nguyệt Tinh chả mảy may dể ý đến Dung Huệ mà lấy hết tất cả số thuốc có trong lọ cho hết vài miệng, rồi nhướng người lấy cốc nước ở trên bàn uống ừng ực.

Dung Huệ lo lắng hoảng loạn, liền chạy lại chỗ Nguyệt Tĩnh, tay vỗ vào lưng cô bé: “Nguyệt Tĩnh em không sao chứ???”

Dạ Nguyệt Tĩnh gạt tay Dung Huệ ra khỏi lưng mình, lạnh lùng nói: “Tôi vẫn ổn, tránh ra!”

Tiếp đó Dạ Nguyệt Tĩnh đưa lại cho Dung Huệ lo thuốc an thần. Dung Huệ đưa tay ra lấy lọ thuốc, mắt cô có phải có vấn đề không, không tin nổi nên Dung Huệ nhìn vào lọ thuốc, cô bị hoa mắt sao? Lọ thuốc… trống rỗng, cô không nhầm thì đây là lọ thuốc mới chưa ai uống dù là 1 viên, vậy cô bé ấy uống hết sao? Tất cả á? Nếu vậy thì chắc cô bé sẽ gặp nguy hiểm và mình cũng sẽ bị liên lụy, nghĩ tới đó, Dung Huệ tái mặt, tay run run làm rơi lọ thuốc xuống nền phòng y tế, rồi nhanh chóng hồi thần chạy tới bàn, cho tay vào chiếc túi da hàng hiệu, lấy ra 1 điện thoại di động, mắt nhìn vào điện thoại, tay nhấn số, định gọi.

“Cô làm gì?’’ Dạ Nguyệt Tĩnh biết rõ Dung Huệ sẽ thế nên cũng chẳng quan tâm mà nói.

“Gọi điện cho bệnh viện…” Dung Huệ vẫn còn chưa bình tĩnh, đang định gọi thì nghe thấy tiếng của Dạ Nguyệt Tĩnh nên ngước mặt lên nhìn cô bé.

“Không ai bệnh, gọi làm gì? Cô có bình thường không?” Dạ Nguyệt Tĩnh vô cảm hỏi.

“Em vẫn ổn chứ?” Dung Huệ cảm thấy kỳ quái, bước lại gần Dạ Nguyệt Tĩnh, lúc này cô bé đang ngồi ở trên giường.

“Cô bị điếc sao? Chẳng phải lúc nãy tôi bảo vẫn ổn ư!?!” Dạ Nguyệt Tĩnh bắt đầu ngã lưng lên chiếc giường êm ái.

“Ơ… “ Dung Huệ im lặng, hoảng sợ vẫn còn đó, tay run run cất chiếc điện thoại vào giỏ, rồi đi lại chỗ lọ thuốc rỗng ở dưới đất khom người nhặt lại. Dung Huệ cầm lọ thuốc bước tới gần bàn, hoảng sợ lúc này đã tan biến đi phần nào.

“Dạ Nguyệt Tĩnh, em không về lớp à? Giờ này đang điểm danh đấy!” Dung Huệ, tay cầm 1 lọ thuốc an thần rỗng đặt lên bàn.

Ngưng việc hồi tưởng, Dung Huệ vẫn còn rất tức, vừa đi vừa dậm chân đùng đùng, miệng thì thầm mắng cô bé.

Phòng y tế…

“Vẫn tốt hơn hơn cô, chỉ biết mắng người sau lưng, ngu xuẩn!” Dạ Nguyệt Tĩnh vẫn nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại, đầu thầm nghĩ.

Dạ Nguyệt Tĩnh nghe được những gì mà Dung Nhã đã nói lúc ra ngoài, Dạ Nguyệt Tĩnh cũng chỉ khinh bỉ, không thèm dể ý tới, cũng không phải lần đầu tiên cô bé nghe được những từ đó.

Hai năm nói dài không đúng, nói ngắn thì không phải. Nhưng đối với Dạ Nguyệt Tĩnh mà nói thì hai năm đó cô bé không cần, cô bé chỉ cần an ổn mà sống, cô bé cũng chỉ muốn bình lặng qua ngày, nhưng không được, ngày ngày lại có người tới gây chuyện, làm khó dễ cô bé, thật là phiền phức, trong hai qua cô bé đã không biết là nghe được bao nhiêu người mắng chửi cô bé là yêu nghiệt, yêu tinh, quái vật, con quỷ,… có người thầm rủa cô bé, mong cô bé chết đi, càng sớm càng tốt.

Đám người đó đáng khinh bỉ chứ không đáng hận, đáng chết chứ không đáng ghét, đấy chính là cách mà Dạ Nguyệt Tĩnh suy nghĩ. Tại sao ư? Đơn giản là cả đám bọn họ chỉ biết đánh mắng, nói giết cô bé nhưng đến đánh chết cô bé cũng không gan, quả là đáng khinh, chỉ giỏi cái miệng làm bằng hành động không phải thực tế hơn sao! Nhưng bọn họ không đáng để hận, hận thì làm được gì chứ? Hận chỉ làm cho tự bản thân chuốc thêm phiền phức, bọn họ sẽ tự gặp báo ứng, không cần cô bé phải hận.

Phải! Đám người bọn họ chỉ đáng chết chứ không đáng ghét. Ghét bọn họ thì cô bé có thể làm gì, làm cái hành động mà cô bé đã khinh bỉ sao? Vậy thì chi bằng đừng ghét, cứ để bọn họ chết là xong. Bọn họ chết rồi thì cô bé sẽ được sống an ổn, không phải nghe những lời chửi rủa, đánh mắng nữa, như vậy cũng không cần phải ghét nữa.

Nhưng hiện tại thì cô bé cũng đã quá quen rồi, không thiết chi nhắc lại, cũng không thiết quan tâm nữa.

Hai tháng sau, tám giờ sáng, tại nhà Dạ Nguyệt Tĩnh…

“Dạ Nguyệt Tĩnh, em ấy có bị sao không a? Mấy ngày nay em ấy không đi học. Nhà trường và lớp học rất lo cho em ấy.” Hoa Uy ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà hương oải hương thơm ngát, giọng lo lắng hỏi người ngồi trước mặt mình là Dương Xuân. Hoa Uy là một cô giáo dạy môn âm nhạc, nhìn rất trẻ chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, Hoa Uy được cô hiệu trưởng – Hinami người nhật, cử đến hỏi nguyên nhân Dạ Nguyệt Tĩnh nghĩ học.

“Sao tôi biết được, nó muốn học thì học, muốn nghĩ thì nghĩ, can hệ gì tới tôi.” Dương Xuân cau có: “Cô cũng nên về đi!”

“Nhưng… nhưng… mà… “ Tay Hoa Uy đặt tách trà xuống bàn, ấp úng lên tiếng.

“Nhưng nhị cái gì? Mong cô về cho, đây cũng không phải chuyện cô, nếu cô muốn quan tâm tới nó thì tự mình cô quan tâm, đừng đến phiền tôi.” Dương Xuân chau mày, nói rồi cầm tách trà nhâm nhi từng chút.

“Nhưng mà Dạ… “ Hoa Uy chưa kịp nói hết câu thì Dương Xuân đã chen vào.

“Tôi nói cô về đi, đây là nhà tôi, tôi không muốn cô ở đây.” Dương Xuân nói có phần tức giận, tiếp đó đặt tách trà lên mặt bàn.

Hoa Uy cô không muốn tiền đồ của mình bị hủy đâu nha, cũng không muốn mang tiếng có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong xá gì tới chuyện lớn, nên liền kiên quyết nói, tiếc rằng đó là bên ngoài còn bên trong đang khóc rống : “Nhưng mà em ấy có đi học lại không? Tất cả mọi người lo cho em ấy!”

“Cô phiền thật đấy! Có cần tôi đuổi cô ra khỏi cửa không?” Dương Xuân đứng lên, bước ra khỏi ghế sofa, đi tới gần cánh cửa, mở cánh cửa ra.

Hoa Uy hiểu ý Dương Xuân, nên đành phải rời đi khỏi nhà Dạ Nguyệt Tĩnh, lòng thầm than khổ.

“Đúng thật phiền phức!” Hoa Uy vừa mới bước ra khỏi cửa chưa đầy hai bước chân, đã nghe tiếng đóng cửa mạnh bạo và lời nói chua ngoa của Dương Xuân.

Phòng Dạ Nguyệt Tĩnh…

Trong căn phòng này hai năm nay vẫn như cũ, không thay đổi gì. Phòng Dạ Nguyệt Tĩnh…

Trong căn phòng này hai năm nay vẫn như cũ, không thay đổi gì.

Dạ Nguyệt Tĩnh ngồi dưới nền phòng, lưng tựa vào chiếc gương: “Đúng là phiền phức, nếu các người thật sự quan tâm tôi thì không cần phải đợi hiệu trưởng điều cử người tới, mà các người sẽ phải tự tới, càng lúc càng người càng đáng để khinh bỉ hơn!” Ngưng một lúc Dạ Nguyệt Tĩnh nghĩ tiếp: “Lo lắng sao? Thật sự quá giả tạo.” Tiếp đó cô bé khép đôi mắt lại, ngủ một giấc ngủ dài.

………………………………….

Thế mời là thời gian chứ, chưa gì đã nhanh chóng trôi qua thêm hai năm nữa.

Trong hai năm Dạ Nguyệt Tĩnh chưa từng bước ra khỏi căn phòng mình nữa bước, chưa từng đến lớp, chưa từng ra ngoài, và cũng chưa từng có cái ý nghĩ đó. Phải! Cô bé chỉ ở trong căn phòng của mình, không ăn, không uống. Thật là kỳ lạ, vậy mà vẫn có thể sống qua ngày được, thật phi thường.

Nhưng ngươi khác không nghĩ thế, họ đều nghĩ nàng chính là yêu quái ngàn năm đầu thai, có nhiều người đồn thổi rằng nàng là quỷ dữ bất tử, mãi trường sinh, nhiều kẻ khác lại nghĩ nàng là ma cà rồng chuyên hút máu người để sống,… lời đồn càng lúc càng quá lên, càng lúc càng cách xa và càng sai lệch sự thật. hết sức để tưởng tượng được.

Ngày 8/ 7…

Da Nguyệt Tĩnh từ trong phòng bước ra ngoài, tiếp đó nàng bước xuống từng bậc thang, rồi tiến thẳng ra bên ngoài.

Bên ngoài sôi nổi, nhộn nhịp, người, xe qua lại nhiều không đếm nổi. Dạ Nguyệt Tĩnh vận quần áo đơn giản, bên ngoài mặc chiếc áo khoác khá rộng, chiếc nón mà Dạ Nguyệt Tĩnh đội che đi gận nữa khuôn mặt của mình. Mái tóc của Dạ Nguyệt Tĩnh càng lúc càng dài, vẫn là mái tóc kỳ lạ đó, mái tóc màu đen xen lẫn màu tím, đôi mắt hai màu vẫn khiến người khác gọi nàng là yêu nghiệt, gương mặt như hàn băng lạnh lùng vẫn như cũ, vẫn là không có cảm xúc.

Đây là lần đầu tiên bước ra khỏi ngôi nhà mà Dạ Nguyệt Tĩnh đã ở, lần đầu tiên sau 2 năm ở trong phòng không ăn, uống, đi học.

Dạ Nguyệt Tĩnh cứ bước đi từng bước, từng bước, mái tóc bay phấp phới theo chiều gió.

Dạ Nguyệt Tĩnh bỗng dưng ngừng lại, không bước đi tiếp nữa, nơi Dạ Nguyệt Tĩnh đang đứng là giữa xa lộ, nơi nhiều xe qua lại nhất, một chiếc xe tải đang phóng nhanh cũng bỗng dưng đâm vào Dạ Nguyệt Tĩnh, Dạ Nguyệt Tĩnh chết.

Một luồng sáng đỏ xuất hiện làm thi thể nàng biến mất không còn dấu vết, chiếc xe dừng lại, chủ nhân chiếc xe bước ra khỏi xe và nhìn quanh tìm kiếm cô bé mà mình lỡ tông phải nhưng không có được manh mối gì, nên nghĩ mình hoa mắt và leo lên xe tiếp tục việc của mình. Một luồng sáng đỏ xuất hiện làm thi thể nàng biến mất không còn dấu vết, chiếc xe dừng lại, chủ nhân chiếc xe bước ra khỏi xe và nhìn quanh tìm kiếm cô bé mà mình lỡ tông phải nhưng không có được manh mối gì, nên nghĩ mình hoa mắt và leo lên xe tiếp tục việc của mình.

………………………………………..

Âm giới…

Mạnh Bà thần điện…

“Cũng may mà vừa kịp lúc. Xem ra thi thể của Dạ Nguyệt Tĩnh cũng không bị thương nhiều.” Mạnh Bà đứng gần Vong Xuyên thủy thở phào nhẹ nhõm.

Bỉ Ngạn khó hiểu hỏi: “Tỷ, tại sao tỷ lại không giúp Dạ Nguyệt Tĩnh sống, mà lại đợi lúc nàng ta chết tỷ mới đưa thi thể di chuyển về thơi không khác?”

“Dạ Nguyệt Tĩnh căn bản là có thể tự hồi sinh, những vết thương sẽ mau lành lại, ta chỉ cần đưa thi thể của Dạ Nguyệt Tĩnh về không khác, để Dạ Nguyệt Tĩnh sống an ổn ở đó là được!” Mạnh Bà nhìn Bỉ Ngạn, dịu dàng giải thích.

“Tự hồi sinh?” Bỉ Ngạn cùng Tam Sinh ngạc nhiên, hét to.

Mạnh Bà bất giác đưa tay lên bịt phần tai, tiếng hét của Bỉ Ngạn và Tam Sinh vang vọng âm giới.

“Hai người không cần phải ngạc nhiên đến thế.” Ngưng một chốc Mạnh Bà lại nói tiếp: “Lần trước Tam Sinh đã phạm sai lầm là cho vào cơ thể của Dạ Nguyệt Tĩnh linh lực dược, linh lực dược chẳng những có phép lực vô biên, giúp người phàm hóa thành thần tiên, mà còn có thể hồi sinh người phàm, giúp mau chóng lành mọi vết thương trên cơ thể, nên ta chỉ cần dịch chuyển thân thể Nguyệt Tĩnh là cói thể xem nhu gián tiếp giúp nàng có thêm một lần được sống.” Mạnh Bà phân tích cho Tam Sinh và Bỉ Ngạn hiểu rõ.

Mạnh Bà bất giác đưa tay lên bịt phần tai, tiếng hét của Bỉ Ngạn và Tam Sinh vang vọng âm giới.

“Hai người không cần phải ngạc nhiên đến thế.” Ngưng một chốc Mạnh Bà lại nói tiếp: “Lần trước Tam Sinh đã phạm sai lầm là cho vào cơ thể của Dạ Nguyệt Tĩnh linh lực dược, linh lực dược chẳng những có phép lực vô biên, giúp người phàm hóa thành thần tiên, mà còn có thể hồi sinh người phàm, giúp mau chóng lành mọi vết thương trên cơ thể, nên ta chỉ cần dịch chuyển thân thể Nguyệt Tĩnh là coi thể xem như gián tiếp giúp nàng có thêm một lần được sống.” Mạnh Bà phân tích cho Tam Sinh và Bỉ Ngạn hiểu rõ.

Nói xong Mạnh Bà liền leo lên giường, nằm ngủ say sưa. Tam Sinh và Bỉ Ngạn cũng bước ra khỏi Mạnh Bà thần điện.

Trong một rừng đầy loại cây, vừa rậm rạp vừa không bóng người…

Dạ Nguyệt Tĩnh nằm trong khu rừng, đôi mắt nhắm lại, thân thể bị thương không nhẹ, từng vết thương đều rỉ ra máu, Dạ Nguyệt Tĩnh nằm yên bất động, hơi thở đã không còn, một thi hài mang theo nhiều vết thương.

Một lão thúc thúc đi ngang trông thấy Dạ Nguyệt Tĩnh như vậy, liền chậc lưỡi, than thở: “Haiz~ Thật bi thảm nha, còn nhỏ tuổi như vậy mà không ngờ lại chết rồi, lão thiên cũng thật bất công cho ngươi.” Nói rồi lão thúc thúc đó ngồi xuống bên cạnh thi thể Dạ Nguyệt Tĩnh: “Ta giúp ngươi an táng vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.