Vô Cảm Vương Phi

Chương 4: Chương 4: Xuyên không liền thành đồ đệ của độc sư.




Từng luồng ánh sáng sặc sỡ phát ra, những vết thương trên thân thể Dạ Nguyệt Tĩnh cứ từ từ ngưng chảy máu, và cũng từ từ mà lành lại. Lão thúc thúc ấy thấy thế liền kỳ lạ, trong lòng có chút sợ, thầm nghĩ rằng Dạ Nguyệt Tĩnh không phải người bình thường, mà là thần tiên hoặc có thể là yêu quái a.

Ánh sáng kia mất đi, lão thúc thúc liền nhanh tay bế Dạ Nguyệt Tĩnh phi thân biến mất trong khu rừng rậm rạp này.

…………………………………………

Bốn ngày sau…

“Chán thật, biết thế thì này thì sẽ không thèm ẩn cư trong khu rừng quái gỡ này, haiz~” Lão thúc thúc ngồi trên cây than thở, rồi chợt nghĩ đến tiểu cô nương mà mình đã mang về mấy ngày trước: “Không biết nha đầu này sao rồi nhỉ?” Thầm nói, lão liền nhảy xuống cây, rồi chạy thẳng vào bên trong ngôi nhà gỗ.

Ngôi nhà gỗ này đích thân lão dựng nên, nói đẹp thì không đẹp nhưng nói về độ chắc chắn thì cho dù có thiên tai hay bão gió thế cũng không thể phá sập được.

Lão đi tới, nhấc chiếc ghế gỗ, rồi ngồi bên cạnh Dạ Nguyệt Tĩnh đang nằm trên giường không hề nhúc nhích, lão thúc thúc chăm chăm nhìn Dạ Nguyệt Tĩnh, càng nhìn lão càng cảm thấy Dạ Nguyệt Tĩnh quái dị, người đã chết gần bốn ngày sao lại không có mùi hôi chứ, chẳng những thế, những vết thương trên thân thể cũng lành lại gần hết, da không chỉ không tái lại như những thi thể bình thường mà còn ngày một trắng hồng. Nghĩ tới nghĩ lui lão chỉ kết luận một câu rằng cô bé này rất khác so với người bình thường, có lẽ là tiên nhân lạc đường chăng? Ai mà biết!

Bàn tay Dạ Nguyệt Tĩnh khe khẽ cử động, mắt chầm chậm mở ra, lão thúc thúc này thấy tiểu cô nương mình đem về tỉnh lại liền rạng rỡ: “Tiểu cô nương, ngươi tỉnh rồi sao?” Tuy lòng còn thắc mắc lý do nào đã khiến cho Dạ Nguyệt Tĩnh từ chết đi thành sống lại, nhưng ông vẫn tin rằng tiểu cô nương này chắn chắc không phải là kẻ ác gì!

Dạ Nguyệt Tĩnh ngồi dậy, không mấy khó khăn, quan sát khung cảnh xung quanh một lượt, rồi nhìn tới vị lão thúc thúc đang ngồi, liền mấp máy môi: “Ông là ai? Tôi vì sao lại ở đây? Đây là đâu?” Dạ Nguyệt Tĩnh hỏi với vẻ mặt không chút cảm xúc, Nguyệt Tĩnh hỏi vậy thì liền cũng có lý do của nó, sau một hồi quan sát Nguyệt Tĩnh biết mình không thể nào là đang ở nhà, bệnh viện, nhà xác, địa phủ hay là thiên đình được, nên tốt nhất là hỏi xe, mình hiện tại là đang ở đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.