Tiếng kèn trống khua vang, lễ vật, quà biếu, trang trí một màu rực rỡ.
Trước cửa nhà Thượng Quan không biết có bao nhiêu vị quan khách, ăn vận sang trọng, y phục đều là tơ lụa thượng hạng, trên tay cầm quà tặng to nhỏ có đủ.
Bên trong nhà Thượng Quan, ai nấy cũng vui vẻ nói cười, Thượng Quan Lễ con trai Thượng Quan Hành chậm rãi thay cha tiếp khách. Thượng Quanh Hy tỉ tỉ của Thượng Quan Lễ cùng phu quân trở về, thay cha lo liệu một số công việc.
Bên trong phòng của Thượng Quan Bạch Liên bất cứ cái gì cũng chuyển thành màu đỏ, trừ một số thứ không thể chuyển được, Thượng Quan Ngân Tú chậm rãi mang vào một số trang sức.
Thượng Quan Ngân Tú khẽ lên tiếng gọi: "Mẫu thân."
Đại phu nhân Hy Tư Lâm đang chải tóc giúp con gái liền xoay qua, tiếp nhận lấy khay trang sức rực rỡ trên tay Thưong Quan Ngân Tú, sau đó lại quay sang đặt khay trang sức lên bàn trang điểm, mỉm một nụ cười: "Liên nhi, con xem, tất cả trang sức này, con thấy thế nào, có phải hay không rất thích?"
Đáp lại Hy Tư Lâm chỉ là một sự im lặng, bà khẽ thở dài một hơi, cô gái, đóng kịch kiểu gì đây, con gái bà rõ ràng hoạt bát đáng yêu, tinh nghịch dễ gần, vậy mà.... Thở dài một hơi, bà nói giọng nói rất nhỏ: "Cô nương, cô đóng kịch câm sao?"
Thập Nguyệt Tĩnh im lặng tĩnh mịch, chỉ nhìn thẳng vào gương đồng, xem hình ảnh sau nhiều năm của mình, bản thân cũng không tính là thay đổi, chỉ là, hôm nay mái tóc cùng đôi mắt của nàng đã được thay đổi hóa, mái tóc mà tất cả mọi người xem là quỷ dị biến thành một màu đen, đôi mắt dị hợm cũng biến thành màu nâu đất, không chỉ như vậy, cả khuôn mặt của nàng cũng bị Thập Sát dùng dịch dung thật biến đổi thành khuôn mặt của Thương Quan Bạch Liên, tuy nói, bình thường vị tiểu thư ít ra ngoài, không nhiều người biết mặt, nhưng cũng không phải là không ai biết, người nhà họ Thượng Quan thay đổi tân nương, lấy gà rừng làm phượng hoàng, như thế nào nếu bị phát hiện sẽ không có chuyện được đây, vẫn là vì an toàn, mà bảo thập sát dùng thật sịch dung, biến hình đổi xác, khiến một tiểu nha đầu tóc tai dị hợm thành con gái mình, tuy có chút khác trước, nhưng như thế này cũng không đến nổi tệ. Đại khái là nhìn ra sao cũng không thể xinh đẹp bằng con mình, đáng yêu, tài năng bằng con mình là được, vì thế dù có lấy được vương gia, trở thành hoàng thân thì mọi vinh quang đều thuộc về nhà họ Thượng Quan, nhưng nếu một khi bị phát hiện, một tay úp nồi, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Nguyệt Tĩnh là được, đó là nhưng suy nghĩ của Thượng Quan Hành, đêm trước ngày thành thân giả Thập Sát đã từng nói qua với nàng, nàng bây giờ lại như trứng trên lá cây, chính là ắp rơi xuống, sắp bị vỡ, thực sự trên đời thứ ngon không ở tước mắt nàng!
"Nha đầu, đừng nghĩ bây giờ ngươi thật sự chính là đại tiểu thư, bất quá, ngươi cũng chỉ là một tiểu thư giả, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện. lúc đó xem ngươi làm sao kiêu ngạo!" Thanh Thùy nói xong, liền để khăn hỉ ở trên bàn: "Tự đội lấy!"
Trong lúc Thập Nguyệt Tĩnh miên man suy nghĩ, Hy Tư Lâm và Thượng Quan Ngọc Ngân đã ra bên ngoài tiếp khách, Thanh Thùy là nha hoàn thiếp thân, hiển nhiên ở lại hầu hạ, tuy nói cô nương này chỉ là một nha đầu nhỏ trong phủ nhưng từ nhỏ được chủ tử nuông chiều, vì thế không biết từ khi nào đã kiêu ngạo mà xem mình là một nhân vật không thể thiếu trong Thượng Quan phủ rồi. Nhưng nàng ta cũng không phải loại không biết lớn nhỏ, ai cần lấy lòng liền lấy lòng, ai cần hắt hủi liền tiện chân đạp cho họ một cái. Đối với nhị tiểu thư Thượng Quan Bạch Liên thì nàng ta là chó trung thành, đối với Thập Nguyệt Tĩnh một tiểu thư giả mạo thì nàng ta là chán ghét vạn phần, dù vậy nhưng cũng không dám có biểu hiện hay ý tứ gì quá thể, bằng không chết không yên thân, dù sao không phải ai cũng biết được bí mật tráo đổi này, nếu nàng ta im lặng thật tốt, không biết chừng bản thân sẽ có lợi lộc gì đó, vẫn là ngoan ngoãn làm đầy tớ trung thành là được!
Đối với sự chán ghét của Thanh Thùy, Thập Nguyệt Tĩnh vẫn là thủy chung với bộ mặt lạnh lùng vô cảm, và không hề cất một lời nào, im lặng tuyệt đối, giống như người câm và khiến cho kẻ ngồi bên cạnh phát bực,đối với thập nguyệt tĩnh, ngươi nha hoàn này không khác gì tốt thí, khi cần sẽ giữ, không cần liền loại bỏ, hơn nữa với tính cách của Thượng Quan lão gia kia, kẻ biết nhiều bí mật như thanh thùy sớm muộn cũng không còn tung tích, với một nha đầu thì ai lại rãnh rỗi quan tâm hay cáo trạng, cùng lắm là tìm kiếm một chút, xong rồi lại chóng quên, như vậy không còn người nào tên thanh thùy xuất hiện nữa rồi, vì thế, người này thập nguyệt tĩnh không cần quan tâm, cứ coi như chuột qua đường.
Thập Nguyệt Tĩnh ngồi yên bất động, nàng bỗng dưng nghĩ tới chuyện nằm mơ trước kia, cô gái đó bí ẩn đó mờ ảo nhưng lại rất thân thuộc... Rốt cuộc, cô gái đó là ai?
"Tiểu thư, người ăn chút điểm tâm đi ạ." Một tiếng gọi đưa thập nguyệt tĩnh trở về thực tại. Người nói là một tiểu nha đầu trạc chừng mười ba, mười bốn tuổi, tóc búi bánh bao, khuôn mặt toát lên vẻ ngây ngô, hoạt bát, tên gọi Mĩ Tiên cụng kính lên tiếng.
Thanh Thùy nhìn thấy Mĩ Tiên như vậy, liền chán ghét nói ngay: "Ngươi thật sự xem nàng là tiểu thư của Thượng Quan phủ hay sao?" Ý tứ của câu nói này chính là bảo Mĩ Tiên cho dù có cung kính, phụng sự cho Thập Nguyệt Tĩnh thế nào thì cũng chẳng có lợi lộc gì.
"Thanh Thùy tỷ, ta không rãnh so đo với tỷ, lão gia căn dặn, dù cô nương này có là giả hay thật thì đều phải chăm sóc như nhau, ta chỉ là làm theo mệnh lệnh!" Mĩ Tiên tuy là trẻ nhỏ, nhưng nền tản giáo dục không tệ, tự nhiên sẽ hiểu rõ Thanh Thùy nói cái gì.
"Hừ, vậy thì tùy ngươi, ta đi ra ngoài trước, ngươi tự mình làm nha hoàn ngoan ngoãn của ngươi đi." Thanh Thùy liếc xéo Thập Nguyệt Tĩnh và Mĩ Tiên một cái, sau đó hừ lạnh bước ra ngoài.
Thấy khuất bóng Thanh Thùy, Mĩ Tiên đặt đĩa điểm tâm là bánh hoa quế xuống bàn gỗ tròn, sau đó nói: "Tính tình của Thanh Thùy tỉ là như thế, tiểu thư đừng bận tâm. Người ăn chút điểm tâm đi, kẻo lát nữa ngồi kiệu hoa đối bụng thì không hay đâu."
"Không." Thập Nguyệt Tĩnh chẳng mấy để tâm lên tiếng.
Mĩ Tiên khẽ thở dài một tiếng, nha đầu nhỏ này cho rằng là thập nguyệt tĩnh quá kiêu ngạo, quá khó hầu hạ! Rất nhanh chống Mĩ Tiên đã tìm ra việc cần làm: "Tiểu thư, ta giúp người đội khăn hỉ nhé?"
Thập nguyệt tĩnh im lặng không đáp, chỉ gật nhẹ đầu một cái tỏ ý là được.
Mĩ Tiên cầm chiếc khăn hỉ màu đỏ rực rỡ như đóa hoa mân côi* nở bên ngoài vườn, cẩn thận đội lên đầu của thập nguyệt tĩnh: "Tiểu thư, xong rồi." Mĩ Tiên lên tiếng nói, vui vẻ cười tươi như bản thân vừa làm được thứ gì đó lớn lao, tiểu nha đầu vẫn là một tiểu nha đầu, dù có giáo dục, đào tạo thế nào cũng không thể thay thế bản tính trẻ con ngây ngô thật sự bên trong.
Thập nguyệt tĩnh giữ nguyên sự im lặng lạnh lùng đó, khiến cho mĩ tiên không rét mà run.
Thanh Thùy lại một lần nữa bước vào, lên tiếng có chút chua ngoa: "Nhanh lên, thật lề mề, bên ngoài kiệu hoa đã đợi sẵn rồi, còn không dắt 'Nhị đại tiểu thư' ra." Ý tứ châm chọc quá rõ ràng!
Mĩ tiên bất mãn phòng má lên: "Xong từ lâu rồi, là do tỷ chậm chạp, có thông báo mà cũng lâu lắc thôi, hừ." Nói xong, mĩ tiên đi tới dìu thập nguyệt tĩnh ra ngoài, lúc đi còn không quên đẩy thanh thùy qua một bên, trẻ con luôn hành động trẻ con: "Né đường một tí đi, tỉ ngáng đường như vậy, nếu việc rước tân nương chậm trễ thì sao chứ?"
Thanh Thùy nén cục tức này trong lòng, đợi khi mọi chuyện êm xuôi lại, sẽ từ từ trừng trị con nha đầu mĩ tiên lớn nhỏ không phân này. Hừ nhẹ một tiếng, thanh thùy xoay người theo bước chân của mĩ tiên và thập nguyệt tĩnh.