Sau cái hôm Phong đổ hết chén thuốc của tôi thì mỗi ngày đều đặn khi vú Huệ đem thuốc lên chính tay anh là người đổ đi hết không chừa lại một giọt nào. Lắm khi tôi bực dọc lắm nhưng nhìn mặt anh cứ trơ ra tôi lại điên hết người.
Hôm nay cũng là như thế, Phong vừa mới đổ hết chén thuốc, anh còn ghê gớm đến mức chờ giọt thuốc cuối cùng rơi xuống anh mới hài lòng đem cái chén về chỗ cũ. Càng nhìn càng bực, tôi càm ràm:
- Điên, anh bị điên rồi.
Phong nhếch môi nhìn tôi, anh nhỏ giọng:
- Sau này rồi em sẽ biết ai mới là người điên. Có bầu là do tôi, không phải do thuốc. Tôi không động đến thì em có bầu được chắc.
Tôi nghĩ thầm, ờ thì cũng đúng. Cái kia...anh không ấy ấy tôi không a a thì làm sao có á á được. Nhưng mà... thuốc này rõ tốt, chị Thắm uống cũng có bầu ngon nghẻ, sao tôi lại không được uống cơ chứ?
Thấy tôi định nói tiếp, Phong liền dùng 2 ngón tay chặn ngang miệng tôi, anh cười đểu:
- Bây giờ em muốn thế nào, “làm” luôn à?
Làm... làm cái gì? Ơ cái anh này, muốn làm là làm à?
Tôi lắc lắc đầu, lần kia quá đau bây giờ nghĩ lại tôi còn thấy ám ảnh đây. Thôi dẹp dẹp, từ từ hẳn đẻ, tôi còn trẻ, không vội không vội.
Phong dùng hai tay ép hai má tôi, anh nói nhỏ:
- Không thì đi ngủ đi, ngủ sớm đẹp da.
Tôi gật gật đầu, đi ngủ là thượng sách, tên này mặt càng ngày càng dày, lân la một hồi nữa lại thành mồi cho thú dữ.
________..._______
Sáng sớm, tôi đi xuống bếp nấu đồ ăn sáng, Đạt cũng dậy từ sớm tập thể dục. Thấy tôi, cậu ta cười tươi, nói:
- Chị, đâu cần chị phải dậy sớm để nấu đồ ăn. Ngủ thêm đi chứ, bình thường đi học tôi thấy chị toàn đi trễ.
Tôi ngáp ngáp mấy cái:
- Tôi đi làm dâu chú à.
Đạt cau mày, cậu ta hỏi:
- Bộ mệt mỏi lắm hả?
Tôi vội lắc lắc đầu, mệt thì cũng có mệt, nhưng mà than với tên này có khi nào đang ngủ cậu ta bắt tôi bỏ vào bao đưa tôi đến một nơi không khổ nữa không. Thôi, vỡ mật, tôi nên bớt than thở đi là vừa.
- Cũng không có gì, bình thường mà chú.
Phía sau có tiếng bước chân, giọng chị Thắm lảnh lót.
- Ủa tưởng chú Tư hóa ra chú Năm, chú Năm coi bộ thân với chị dâu quá đa, chị nhìn mà ganh tị luôn đó.
Tôi nhìn chị Thắm, cái bụng nhỏ xíu xiu có thấy gì đâu mà chị ta lại đi ễnh cái bụng ra thiếu điều muốn dẹo xương sườn. Gớm, trên đời này chắc mỗi chị ta là có bầu được quá.
Đạt vờ cười:
- Có gì đâu chị, đi tập thể dục gặp chị Tư nên nói vài câu vậy mà.
Chị Thắm xoa xoa cái bụng, chị nói:
- Ờ chị em trong nhà thân nhau thì tốt, nhưng mà thân quá thì kỳ. Chị nghe nói cuối năm nay em cũng có vợ, tới đó mà tha hồ thân thiết với vợ ha.
Đạt lấy vợ sao? À đúng rồi, lúc trước bé Li với anh Ba Thành cũng có nói với tôi rồi mà. Thế....cũng tốt cho Đạt.
Đạt nghe chị Thắm nói thì coi bộ không vui, cậu ta không trả lời, liền một đường đi lên nhà trước. Thấy Đạt đi rồi, chị Thắm mới nói:
- Chú Năm kỳ quá, nghe lấy vợ mà không vui gì hết chơn.
Tôi gật gật đầu, Đạt không vui cũng đúng, có thương người ta đâu mà lấy. Thiệt khổ hết sức.
Con bé Li đang ôm ấm trà từ nhà trước đi xuống sau, đi chưa đến chị Thắm tôi đã thấy chị oang oang đẩy con nhỏ ra mấy bận. Con bé Li vì không đề phòng nên té xuống đất, ấm trà vỡ tan tành. Chị Thắm vừa lùi lại vừa hốt hoảng kêu lên:
- Ui trời.. ui trời...
Tôi lẹ chân chạy lại đỡ con bé, mà phía sau vú Huệ cũng chạy lên, trên nhà má chồng tôi cũng chạy ào xuống, bà đi lại đỡ chị Thắm.
- Trời đất, cái gì vậy mợ Ba, mợ có sao không?
Chị Thắm rên:
- Hết hồn, cái con quỷ nhỏ này, đi đứng không cẩn thận xém chút nữa va vào tôi rồi.
Vú Huệ nghe chị Thắm nói, bà giận dữ, đi nhanh lại tát “bốp bốp” lên đầu con nhỏ mấy cái. Vừa đánh vừa tru tréo:
- Con quỷ này, sáng sớm mày làm cho Mợ Ba hết hồn, lỡ có gì mày chịu được không con quỷ?
Tôi vội lấy tay đỡ cho con bé:
- Thôi vú, chị Thắm cũng đâu có sao, vú đánh con bé tội nó.
Chị Thắm nghe tôi nói, coi bộ chị không vui, mặt chị kênh kiệu, sừng sổ:
- Ủa Lài, nó đi sát rạt chị vậy chị không xô nó ra thì nó đụng trúng chị thì sao. Trong đây là cục vàng, là cháu đích tôn của nhà mình. Em không thương nó thì thôi chứ sao còn bênh cái con quỷ này.
Tôi nghe mà muốn phát hỏa, nói lại:
- Hai chuyện nó khác nhau mà chị... với...
- Cái gì dưới này vậy?
Tôi chưa nói hết câu đã nghe giọng anh Ba từ trước đi xuống. Thấy anh Ba, chị Thắm càng chảnh chọe, chị ọe ọe mấy cái vờ khóc.
- Anh ơi... em sợ quá...
Chị Thắm nhào vào người anh Ba Thành, anh Ba thì ôm chị Thắm vỗ về, tay anh xoa xoa bụng chị, giọng rất trìu mến.
- Sao vậy, muốn ói nữa hả?
Chị Thắm lắc lắc đầu, chị chỉ về phía tôi:
- Anh...con Li nó chút nữa đụng trúng em với con rồi. Em xô con Li ra mà em dâu...em nói em nặng tay với con Li. Anh...em cũng lo cho con mình thôi, có Má ở đây không tin anh hỏi Má đi.
Anh Ba Thành nhìn tôi, anh nói rất lớn tiếng dọa tôi giật mình:
- Vợ chú Tư, chị dâu cô có bầu, cô không nhường được sao mà câu trước câu sau với chị cô chi vậy?
Ơ...mẹ nó... được đâu cả vợ lẫn chồng vô lý vậy nè. Tôi giận tím mặt, có bầu là chuyện vui nhưng đâu phải có bầu là làm được mẹ thiên hạ đâu. Tự dưng máu nóng trong người tôi trỗi dậy, tôi bốp chát luôn anh chồng mình.
- Anh Ba, em có làm gì đâu. Bà vú đánh con Li em can thôi chứ có đụng đến chị Thắm đâu. Chị Thắm có bầu em biết, em có bao giờ làm chị khó chịu đâu anh. Anh nói vậy oan cho em rồi.
Anh Thành giống như một người khác, giọng gia trưởng không giấu đi đâu được.
- Đây là cháu đích tôn của nhà này, thích hay không thích gì thì cô cũng phải nhường chị dâu cô một chút. Chị cô khó chịu thì con tôi trong bụng cũng khó chịu, cô nghe rõ chưa. Cô xin lỗi chị cô một tiếng tôi coi coi.
Tôi tức điên lên được, bé Li nó sợ nó ôm tôi cứng ngắt. Mẹ nó... sáng sớm đạp phân chó rồi.
Má chồng tôi thấy căng thẳng, bà liền dịu giọng khuyên nhủ tôi:
- Lài, con nhường chị con một chút đi.
Tôi cắn răng, hai tay gồng hết mức. Chị Thắm trên kia thì núp sát vô người anh Ba, bộ dáng chị uất ức lắm. Tôi nghĩ, thôi thì xin lỗi một cái cũng được, cho qua chuyện là xong. Cương đến cùng khéo liên lụy luôn đến anh Phong.
- Em...xin lỗi chị Thắm...
Chị Thắm lúc này mới giả lả cười, chị kéo tay tôi, vỗ vỗ:
- Ừ chị đâu giận gì em đâu nè mà tại con trai chị nó không vui. Thôi em cũng đừng giận anh Ba em nha, tính ảnh vậy đó.
Tôi cười gượng, hốc mắt cay sè....
- Dạ.
Anh Ba Thành kéo tay chị Thắm đi lên nhà trên, phía sau còn lại vú Huệ, má chồng tôi với bé Li. Vú Huệ khỏi nói chắc bà ta vui lắm nhưng chắc không dám cười. Còn má chồng tôi cũng không nói gì, bà không thèm liếc mắt sang nhìn tôi lấy một cái, cứ thế đi te te lên trên nhà.
Tôi đỡ bé Li đứng dậy, hốc mắt rưng rưng sắp rơi ra ngoài. Nói vội là có việc, tôi chạy ngay ra vườn, kiếm chỗ khuất ngồi sụp xuống ôm mặt mà khóc. Tôi uất ức, tôi tủi thân quá. Đến bây giờ dù cuộc sống có tốt hơn thì tôi vẫn bị người ta chèn ép. Tôi có làm cái gì sai đâu chứ, rõ ràng tôi cũng đâu có nói cái gì quá đáng đâu....
Khóc một hơi cho thỏa lòng, tôi lau nước mắt, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi vào nhà chuẩn bị bữa sáng.
Sáng hôm đó mọi thứ vẫn bình thường, trong bữa ăn tôi cũng không nói gì mặc cho ai nói gì thì nói. Lúc lên phòng, Phong kéo tay tôi lại, anh hỏi:
- Em hôm nay làm sao vậy?
Tôi cười cười:
- Có sao đâu, em vẫn bình thường mà.
- Thiệt không, tôi nhìn em thấy có gì đó lạ lạ.
- Có cái gì lạ đâu, là anh suy nghĩ nhiều rồi đó.
Thấy tôi nói không có gì, Phong cũng không hỏi nữa. Anh đi đến bàn máy tính, bắt đầu tập trung làm việc.
Thiệt sự với những sự tình như thế này, tôi nên bỏ qua thì tốt hơn là đi học lại với Phong. Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, cũng không phải chuyện gì lớn. Nhịn được thì nhịn. Vốn dĩ về đây làm dâu đã rất khó, tôi lại không muốn vì vài chuyện cỏn con mà gây hiềm khích trong gia đình.
________..________
Buổi trưa tôi đi xuống bếp phụ con bé Li với Thu Cúc nấu đồ ăn. Chị Thắm do bị nghén nên không xuống bếp được. Mà sau chuyện hồi sáng, tôi cảm thấy nên tránh xa chị ta ra càng nhiều càng tốt. Thắm Lào cứ ôm cái bụng đi tới đi lui trong nhà này, dọa đông dọa tây tôi thấy cũng hãi hùng. Xui rủi chị ta nhào vô tôi thì tôi lại lãnh đủ, oan ức không biết giải đâu cho hết.
Đạt thấy tôi dưới bếp, cậu ta đi xuống lấy nước, lúc chuẩn bị lên lại nhà, cậu ta kéo tôi nói nhỏ:
- Chị...bị làm sao vậy?
Tôi giật mình, tôi bị làm sao...tôi vẫn bình thường mà.
- Chú nói gì vậy, tôi có bị gì đâu.
Đạt cau mày:
- Không phải bây giờ mà là khi sáng, tôi thấy chị không vui. Mắt chị đỏ, bộ chị khóc hả?
Đạt lại làm tôi giật mình thêm lần nữa... ôi mẹ ơi.. quái nào cậu ta lại nhìn ra được?!
- Ừ không có gì, sáng tôi bị đau mắt chút ấy mà.
Trả lời Đạt xong, tôi lại vờ bận rộn không nói với cậu ấy nữa. Đạt nhìn nhìn tôi, thấy tôi có vẻ nói thiệt nên cậu ấy đi lên nhà. Cũng không quên dặn dò tôi cẩn thận. Đạt như thế này là... quan tâm tôi quá nhiều rồi... tôi....thấy lo lắng cho cậu ấy.
Haizzz oan nghiệt mà.
_______.._______
Mấy ngày sau tôi trốn chị Thắm như trốn tà, ngoài ăn uống mỗi bữa ra, tôi đều rút lên phòng. Khi thì nằm chơi điện tử, khi thì đọc truyện, cũng có khi xàm xí với Phong cho qua ngày. Mà chị Thắm kể từ hôm đó, cứ một vài hôm lại khóc lóc muốn cái này đòi cái kia. Mở miệng ra toàn lấy lý do “con trai” trong bụng muốn thế. Hết nói nổi. Ấy vậy mà ba chồng với anh Ba Thành cưng chị như trứng vàng trứng mỏng, muốn cái gì cũng cho. Thiệt sự với cái bầu của chị Thắm, tôi không có quá nhiều cảm xúc gì. Anh chị có bầu thì tôi mừng cho anh chị nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ thấy chị Thắm có cái gì đó là lạ... Nhưng mà cũng chỉ là cảm giác, còn có cái gì không thì tôi không biết được.
Hôm nay chị Hai qua chơi, tôi họa hoặc lắm mới đi xuống nhà mừng chị. Nói nào ngay, thực ra tôi cũng thích bé Mít con gái chị Hai nên mỗi khi con bé qua chơi tôi đều hớn hở ra đón. Hôm nay cũng như mọi khi, chỉ khác chút xíu chị Thắm cũng ra đón.
Thấy tôi đi ra, chị Thắm vừa ôm bụng vừa cười, nói:
- Ui hôm nay mới thấy em dâu ra chơi đó đa.
Tôi cũng không buồn trả lời, chỉ cười cười rồi ngóng mắt về phía cửa, xe của chị Hai đang chạy vào. Thấy tôi không trả lời chị Thắm bĩu môi hừ hừ, má chồng tôi thấy vậy mới thay tôi trả lời với con dâu quý hóa:
- Bình thường con Giàu qua chơi thì vợ thằng Phong cũng ra chơi mà. Hôm nay con Lài không được ẵm con Mít nữa nghen, nó khoái bây không thèm chơi với bà già này nữa kìa.
Chị Thắm lần này cười nhạt, tôi lại đoan đả với má chồng:
- Má này, bé Mít thích con mà...
- Ừ thích cô, cô mau mau đẻ đứa đi rồi tha hồ mà cưng nựng, lúc đó hết đi giành cháu với má.
Tôi gãi gãi đầu bẽn lẽn, má này nói kỳ ghê...con trai má có làm gì đâu mà con đẻ được chứ.. á...
Chị Thắm cũng chêm vào câu:
- Ừ đó, em dâu cũng mau mau có bầu đi, thuốc má cho uống tốt lắm đó em. Đẻ sớm khỏe sớm đừng có kiêng cữ gì ráo trọi, không tốt đâu. Kiêng nhiều quá là nghỉ đẻ luôn đó.
Tôi cũng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, ui dào Thắm lào nói thì nghe hay nhưng chắc chị ta chẳng bao giờ muốn tôi có bầu. Đứa bé trong bụng chị ta chưa biết trai hay gái, gia tài chưa nắm được thì dễ gì buông tha cho tôi.
Xe chị Hai chạy vào garage xe, anh chị Hai thì bồng bé Mít đi vào. Ui choa, bé Mít đáng yêu quá đi mất. Thấy má chồng tôi, con bé huơ huơ tay đòi bà ẵm. Miệng chu chu nước miếng văng lung tung, đáng yêu ghê luôn.
Chị Hai hôm nay vui hơn mọi khi, bình thường mà thấy chị Thắm kiểu gì cũng chiêm chọc vài câu, hôm nay lại yên tĩnh khác thường.
- Hôm này ngày gì mà được cả 2 em dâu ra đón vậy nè?
Tôi cười cười, nhận lấy bịt xoài trên tay chị Hai, hớn hở nói:
- Chị Hai cũng nhớ đem xoài cho em ha, để em xuống gọt vỏ làm mắm đường đem lên chị em mình ăn. Chị Thắm, chị ăn mắm đường được không?
- Thôi, chị không có thèm chua đâu, thích ăn đồ ngọt thôi hà.
Tôi với chị Hai không hẹn mà đều quay sang nhìn chị Thắm, thấy bọn tôi nhìn chị Thắm lại vờ như không biết vuốt vuốt cái bụng. Gớm chị, dân gian ông bà hay truyền tai nhau gái thèm chua trai thèm ngọt nên chắc chị ta cũng ráng ép mình thèm ngọt đây mà. Mới hôm qua tôi còn thấy Thu Cúc gọt mấy trái xoài non cho chị ta chấm mắm ruốc ăn, bây giờ lại ỏng ẹo ra. Xì.
Tôi thì nghe rồi im chứ chị Hai thì dễ gì, chị đáp thẳng luôn:
- Ủa vậy hen, vậy giống chị, đó có bầu con Mít ăn ngọt thôi.
Chị Thắm vừa nghe là hiểu ý chị Hai liền, nhưng mà đâu nói lại được bị là do tự chị ta nói mình thèm ngọt cơ mà. Haha...vừa lòng chị chưa chị Thắm?!
Anh Hai đang xách balo quần áo cho bé Mít đằng sau, giờ mới lên tiếng:
- Giàu vào nhà đi em, má chơi với con Mít được một buổi rồi kìa. Coi chừng con khát sữa.
Chị Hai lúc này mới cười ha hả đi vào, anh Hai cũng đi theo sau. Tôi giả vờ coi coi mấy trái xoài trong túi nhưng thực chất là đang quan sát anh Hai với chị Thắm. Tôi thấy rõ ràng lúc anh Hai đi ngang qua chị Thắm, ánh mắt anh Hai có nhìn chị Thắm mấy lần mà chị Thắm cũng nhìn lại anh Hai. Ánh mắt hai người này vô cùng phức tạp... Nói sao nhỉ... giống như là tôi với Đạt khi lần đầu tiên gặp lại nhau...Đúng. Chính xác là kiểu ánh mắt đó đa.
Gian tình, bổn cô nương ngửi được mùi gian tình quá nồng đậm.
Phía sau có tiếng má Vũ:
- Ui bé Mít qua chơi hả, cho bà ẵm miếng coi. Ui chà nay biết phun sương rồi hen.
Đợi chị Thắm đi vào trong, tôi cũng vào theo. Thấy tôi xách túi xoài trên tay, má Vũ cười nói:
- Xoài ngon ghê, bây ăn cho má ăn nữa. Tự dưng tao cũng thèm chua.
Chị Hai được đà trêu:
- Đừng nói với con dì cũng có bầu nha.
Má Vũ cười ha hả:
- Bậy, dì già rồi mấy đứa. Lâu lâu thèm chua vậy mà, bây giờ muốn đẻ cũng hổng còn trứng. Chị Hai....em nói phải không?
Má chồng tôi coi bộ đang vui, bà cười nói:
- Ừ già rồi đẻ đái gì nữa.
Tôi thấy má Vũ nhìn má chồng tôi, ánh nhìn cũng không mấy thân thiện.
_________...________
Chiều hôm đó chị Hai ở lại ăn cơm, Thu Cúc kho cá lóc, chị Hai ăn nhợn lên nhợn xuống mấy lần. Ba chồng tôi hỏi ra anh Hai mới chịu nói là chị Hai chắc có bầu, bị chậm kinh gần tuần rồi mà chưa đi khám. Ôi, vui quá chừng luôn. Tôi thấy má chồng tôi vui muốn nhảy dựng. Vui hơn nhiều so với khi nghe tin chị Thắm có bầu. Thói đời, cháu ngoại kiểu gì cũng được cưng hơn cháu nội mà.
Ai cũng vui chỉ có mặt chị Thắm lào là kì kì...
_______..______
Trong nhà có mấy người có bầu tính ra lại có thêm mấy đứa con nít, nghĩ lại ai cũng thấy vui. Rõ ràng nhà chồng tôi đông con nhưng không đông cháu, đến bây giờ mới có mỗi bé Mít. Nên thành ra kể từ hôm biết chị Thắm có bầu rồi đến chị Hai có bầu, không khí trong nhà cũng vui tươi hẳn lên. Ngược lại cũng cẩn thận kỹ càng hơn.
Ba má chồng tôi định chờ bụng chị Hai lớn chút nữa thì cho anh chị Hai qua đây ở đến khi nào chị Hai sanh con cứng cáp thì về lại nhà. Mà ngó bộ chị Hai không đồng ý, âu một phần chắc do chuyện chị Thắm. Mà cũng đúng rồi, hai con người kia không biết có gì không chứ như tôi là người ngoài còn thấy được ẩn tình trong đó. Nếu tôi là chị Hai tôi cũng sẽ cẩn thận không cho hai người đó thường xuyên gặp nhau. Haizz bởi vậy mới nói, có chồng mà còn nhớ về người tình cũ là trăm bề đau lòng thương tâm.
______..______
Sáng sớm Phong vẫn đang còn ngủ, hôm qua tôi đau bụng cả đêm, anh cũng thức theo canh đổ nước ấm cho tôi chườm ấm bụng. Bây giờ thấy anh ngủ say, tôi lại sinh ra thương cảm, anh trông thế mà chu đáo quan tâm tôi ghê gớm. Có chồng như này.... tính ra cũng không có gì tệ hại.
Hôm nay bữa sáng nấu cháo tôm khô với xương sườn, từ ngày chị Thắm có bầu thì thực đơn ở nhà cũng sẽ chìu theo ý kiến của chị. Chị muốn ăn gì thì cả nhà cũng sẽ ăn cái đó, hôm nay lại là món cháo kỳ lạ. Nhưng mà dù nghe tên có sai sai nhưng qua tay Thu Cúc nấu thì đều ngon bá cháy.
Mọi người ngồi vào bàn đông đủ, nồi cháo thơm lừng đặt cạnh tôi, ai ăn thêm tôi sẽ múc giúp người ấy. Trên bàn ăn cũng không quá hào hứng, Đạt ngồi kế bên ngáp ngắn ngáp dài, Phong cũng ủ rũ ngáp dài ngáp ngắn. Có mỗi chị Thắm lào là thấy ngon nghẻ với món cháo. Quái lạ, người có bầu đôi khi thèm ăn cái gì cũng khác với người thường.
Chị Thắm ăn hết hai chén, ăn xong chén thứ hai chị lại nói với tôi:
- Lài, cho chị chén nữa đi.
Tôi gật đầu nhận cái chén từ tay chị, múc cho chị một chén đầy, tôi mới đưa lại cho chị. Nhưng vừa nhận cái chén chị Thắm lại vụt tay lại khiến cho tôi không kịp chuẩn bị, chén cháo cứ như thế mà vỡ tan tành trên bàn, xác cháo văng tứ tung. Chị Thăm vì hoảng nên loạng choạng thụt chân ra sau xém tí ngã may mà có anh Ba Thành đưa tay đỡ lấy. Tôi lại cứng hơn nên không có hề hấn gì.
- Chị Thắm chị có sao không?
Thấy chị Thắm xém tí nữa ngã, tôi lo lắng thực sự nên mới chạy qua. Gần đến chị lại bị anh Ba kéo tay đẩy ra ngoài, vì lực đẩy rất mạnh nên tôi té văng vào cạnh của tủ, đầu va đập một tiếng khá đau.
Ai ui đau ch.ết mất, cái ông anh này, có cần phải mạnh tay vậy không chứ?
Thấy tôi ngã lăn quay, má Vũ ngồi gần nhất mới đi nhanh lại đỡ tôi dậy. Phong với Đạt cũng chạy ù qua, kiểm tra trước sau thấy không vấn đề gì Phong mới vừa ôm tôi vừa hỏi anh Ba Thành:
- Anh làm gì nặng tay vậy anh Ba?
Anh Ba Thành đang còn vỗ về chị Thắm, nghe Phong hỏi, anh quát:
- Vợ mày không cẩn thận mày còn nói ai?
Phong cau mày, anh tức giận:
- Anh bị mù à mà không thấy là do vợ anh rụt tay về chén cháo đó mới đổ. Mà nếu có do vợ tôi làm thì cũng cần anh phải đẩy ngã cô ấy như vậy không?
Ba Thành dìu chị Thắm ngồi xuống ghế, anh đi lại chỗ tôi, hét lên với Phong:
- May là chị Thắm mày không sao chứ nếu có sao tao lấy luôn mạng của nó.
Tôi giật mình, anh Ba Thành dạo gần đây nóng tính nóng nảy quá... Chuyện chỉ như thế mà anh có thể buông lời cay độc với tôi...lại còn muốn gi.ết tôi???
“Bốp bốp” Phong buông tay tôi ra, anh đấm vào mặt anh Ba mấy cái. Đạt ở bên cũng không thèm can ngăn, cậu ta vẫn đứng im nhìn Phong đánh nhau.
Ba má chồng tôi hoảng loạn, ông bà hét lên:
- Dừng tay, Phong.
Anh Ba Thành cũng không có vừa, anh ta nhào đến định đánh trả Phong nhưng lại bị Đạt đấm cho thêm một cái nữa. Máu từ mũi anh ta trào ra, má chồng tôi với chị Thắm cuống quýt hết cả lên.
- Trời ơi chảy máu rồi... anh anh...anh có sao không?
- Phong ơi Đạt ơi, tụi bây bị điên rồi hả, đây là anh tụi bây đó.
Phong giận đến tím tái mặt, Đạt ở bên cũng không kém, chỉ có tôi là run cầm cập... Tôi sợ quá ôm lấy Phong, nước mắt muốn trực trào, tôi nói nhỏ:
- Anh...đừng mà anh...đừng mà...
Phong nhìn tôi, mắt anh dịu đi mấy phần, anh ôm lấy tôi, an ủi:
- Không có gì, không có gì đâu, em đừng khóc.
Tôi không khóc tôi vốn không muốn khóc nhưng khi nghe anh an ủi vỗ về chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi....
Đạt thấy tôi khóc, cậu ta đi đến gần tôi, gương mặt quan tâm không giấu được:
- Chị....chị bị đau ở đâu hả?
Tôi lau lau nước mắt trên mặt, lắc lắc đầu nghẹn ngào:
- Không...tôi không có sao đâu.
- Mấy cái thằng này, tụi mày dám đánh anh mày?
Là tiếng của Ba Thành, Phong không nhịn được lại lớn tiếng:
- Nếu anh không vô lý trước thì đã chẳng có ai đánh anh.
Anh Ba vừa quẹt quẹt vết máu trên mặt vừa nói:
- Tao vô lý, vợ mày thấy chị mày có bầu hết lần này đến lần khác gây chuyện. Tao không cảnh cáo nó, nó sẽ không biết điều.
Phong cau mày:
- Hết lần này đến lần khác, anh làm gì cô ấy?
- Tao làm gì, tao dám làm gì, lần trước có mỗi việc chị dâu mày chửi con Li mà nó cũng hạnh họe với chị mày. Mày...
“Bốp” anh Ba chưa nói hết câu Phong đã nhào lại đấm vào mặt anh cái nữa. Lúc này ba chồng tôi mới ôm anh lại, ông quát:
- Thôi đi Phong, nó là anh con đó.
Tôi cũng ôm lấy Phong,tôi thấy anh giận đến toàn thân nổi gân máu, anh hét lớn:
- Thì ra cái hôm đó do anh ức hiếp cô ấy nên cô ấy mới khóc. Mẹ nó, anh khốn nạn vừa phải thôi. Trên đời này không phải chỉ mỗi vợ anh có bầu. Chị Hai lần trước có bầu cũng không kênh kiệu vác cái bụng chưa thấy đi hết đầu này đến đầu kia ăn hiếp người. Anh nên nhốt vợ anh vào phòng đi, ở trong đó mới không có người qua lại. Chẳng con ma nào chui vào đó hà hiếp vợ anh như anh nói đâu. Mẹ nó... đụng tới vợ tôi, xem tôi có dần anh ra bã không?
Phong giận lắm, tôi cảm nhận được anh tức đến run người. Mà phía bên kia anh Ba Thành cũng oang oang cái mồm:
- Mày có ngon thì gi.ết tao đi, tao biết mày ghê gớm rồi. Mày có băng có đảng riêng nhưng mày đừng nghĩ tao sợ mày....
Phong chỉ vào mặt anh Ba, anh cười lớn:
- Đúng, do anh là máu mủ của tôi nên tôi mới để anh sống yên ổn. Nếu không chỉ với việc anh làm vợ tôi khóc tôi đã đủ lấy cái mạng cùi của anh rồi. Tôi chưa thua kém anh cái gì, tôi cũng không nịnh bợ như anh. Anh đừng nghĩ ở cái nhà này anh muốn làm gì là làm, muốn nói gì là nói. Mơ đi.
Ba chồng tôi giờ mới quát:
- Thôi đi, hai cái đứa này. Còn thằng Đạt nữa, mày cản anh Ba mày lại coi.
Ba chồng tôi nói mà Đạt trơ trơ ra mặt, cậu ta ngồi xuống ghế, thong dong nói:
- Con không dám, anh Ba thì giỏi rồi, đàn ông mà ra tay đánh phụ nữ thì ngon rồi. Con theo phe anh Tư, ba không cần kêu con nữa.
Ba chồng tôi hết nói nổi còn má chồng tôi giận đến xanh mặt, bà mắng:
- Con Thắm sau này ở yên trong phòng đi, còn thằng Phong mày xin lỗi anh mày coi.
Ba chồng tôi buông tay Phong ra, ông nói với anh:
- Lên phòng đi.
Má chồng tôi gắt:
- Chuyện chưa xong ông kêu thằng Phong lên phòng sao được?
- Bà muốn cái gì, chuyện thằng Thành sai rành rành ra còn muốn chưa xong là chưa xong sao? Thằng Phong lên phòng, thằng Đạt về phòng luôn. Còn thằng Thành vào đây tao biểu.
Phong hừ hừ một tiếng, anh nắm tay tôi kéo tôi lên phòng. Lúc đi ngang qua anh Ba, má chồng tôi cũng không thèm nhìn anh đến một cái. Chắc bà giận anh thiệt rồi....
Lên đến phòng, Phong bực dọc tu mấy hớp nước liền. Chắc sựt nhớ đến tôi, anh kéo tôi lại để cho tôi ngồi trên giường, anh xoa xoa sau đầu tôi, giọng dịu dàng hỏi:
- Đau không, chuyện lần trước sao không nói với tôi?
Tôi lắc lắc đầu, nói nhỏ:
- Không có gì quan trọng mà, em không đau...
Phong ôm lấy tôi, anh vuốt ve vỗ về:
- Xin lỗi... xin lỗi vì đã để em phải chịu uất ức.. anh xin lỗi...
Trong phút chốc được anh vỗ về, bao nhiêu là uất ức, tủi thân cùng đau lòng đều không giấu đi được... Trong cái ôm của anh tôi bật khóc... khóc đến tê tâm liệt phổi...
- Huhu...em đau lòng... em mệt mỏi quá...em đau quá.... anh ơi.....
Phong ôm lấy tôi, anh siết tôi rất chặt, anh không nói gì chỉ biết ôm tôi...ôm tôi để bao bọc cho tôi, để cho tôi biết rằng... tôi vẫn còn có anh.