Sau ngày hôm đó, chị Thắm bị ba chồng tôi quản giáo nghiêm. Ông biểu chị nếu mệt thì đi dạo vài vòng rồi vô phòng, vì thú thực ngay cả ông ông cũng biết chị hay đem cái bụng đi dọa hết người này đến người khác. Còn về phần tôi, giờ cơm tôi sẽ xuống giúp mọi người chuyện lặt vặt chứ tuyệt nhiên sẽ không động vào việc nấu nướng. Phong dặn rồi, nên cẩn thận với chị Thắm, con người chị ta mưu mô xảo quyệt dữ lắm.
Dạo gần đây, tôi hay mớ mộng mị linh tinh, mà nói đúng ra là gặp ác mộng. Ôi ghê toàn mơ về cái ao sen mà hôm trước tôi với Thúy Liễu cùng té xuống. Lại nghe Thu Cúc nói to nhỏ với bé Li là Thúy Liễu từ hôm đó về cũng ngây ngây dại dại, vú Huệ chạy thầy coi mà hình như cũng chưa có kết quả gì. Càng nghĩ tôi càng lạnh sóng lưng, cảm thấy hôm đó mình thật may mắn. Nếu không... à mà thôi, nói lung tung xui lắm.
Đêm ngủ, tôi lại giật mình la oai oái, Phong nằm bên cạnh cũng bị tôi làm cho tỉnh cả ngủ. Tôi ngồi bậy dậy, mồ hôi tuông xối xả, da thịt run rần rần, tôi choàng ôm lấy Phong bên cạnh.
- Sao vậy, có chuyện gì sao?
Nghe Phong hỏi, tôi ôm anh càng chặt hơn nữa. Càng nghĩ đến càng nổi gai óc, trong mơ hiện rõ nguyên mặt người xanh lè xanh lét, lại cứ cười man rợ rồi nói “Trả mạng cho tao, trả mạng cho tao“. Quái, tôi có lấy mạng lấy mủng gì của ai đâu chứ.
- Anh ơi.... anh ơi...
Phong vỗ vỗ lưng tôi, anh dịu giọng:
- Sao, lại nằm mơ hả? Em thấy gì, nói anh nghe coi.
Tôi run run mấy bận nữa, nhìn qua nhìn lại, thấy không có gì lạ mới dám nói:
- Em sợ quá.... cái ao...sen...bộ có người ch.ết ở đó hả anh?
Phong nhìn tôi, tôi đoán là anh ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi như thế.
- Sao em nói vậy, là ai nói cho em nghe?
Tôi lắc đầu:
- Không có ai nói hết đó, em...mấy hôm nay ngày nào cũng mơ thấy có...ma dưới ao sen đòi mạng. huhu...
- Ma dưới ao sen?
Tôi gật gật đầu, muốn khóc thật sự:
- Dạ huhu...em có làm gì ai đâu, anh cứu em, cứu em...em muốn đi tè trên giường luôn rồi nè.
Phong thấy tôi sợ quá, anh lại ôm lấy tôi, vỗ vỗ lưng cho tôi đỡ sợ. Mãi một lúc sau thấy tôi hết run anh mới dám buông tôi ra, nhỏ nhẹ hỏi:
- Em nói có ma...sao em nói vậy?
Tôi bình tĩnh trả lời:
- Anh...hôm chiều mà em với Thúy Liễu rơi xuống ao, anh nhớ không?
- Ừ nhớ.
- Ờ hôm đó đáng lẽ em không rơi xuống sâu như vậy đâu mà là có....mẹ ơi ghê quá... có... có ma kéo.
Phong ngạc nhiên thiệt sự, anh hỏi:
- Thiệt?
Tôi gật đầu lia lịa:
- Thiệt, anh suy nghĩ nha. Nếu mà rơi xuống ao thì phải nổi lên trước, rồi mà không có người cứu nó mới chìm xuống đáy. Mà có chìm cũng chìm từ từ chứ hôm bữa em chìm một phát xuống tới đáy luôn.
Thấy tôi run quá, Phong nắm lấy tay tôi cho tôi đỡ sợ.
- Em thấy cái gì ở dưới đó?
- Không thấy gì hết, em chỉ thấy em bị ai đó nắm lấy cổ chân lôi xuống thôi. À còn có tiếng nói của phụ nữ nữa, bà ta nói là “ Đổi mạng cho tao “ huhu...
- Đổi mạng cho tao sao?
Tôi gật đầu:
- Chính xác. Em lúc đầu tưởng nghe nhầm, ai dè mấy bữa nay ngủ hay nằm mơ, mà cái giọng trong mơ y chang giọng em nghe ở dưới ao sen.. Huhu..em đâu có gi.ết ai đâu, em vô tội mà. Anh.. hay là có sao không anh, có cần đi coi thầy không?
Phong thấy tôi hỏi nhiều quá, anh tự dưng phì cười.
- Em cũng sợ nữa hả?
Tôi giãy nảy:
- Thì chả sợ, trời ơi chuyện tâm linh không có giỡn được đâu. Em lại xém ch.ết đuối nữa, anh anh..mai đưa em đi coi thầy đi. Chứ em sợ quá, có ngày đứng tim mà ch.ết quá.
Phong cười cười:
- Không có gì đâu, chắc có khi em bị ám ảnh chuyện hôm bữa thôi. Dưới ao sen có cái gì đâu, ao đó giờ vẫn vậy mà.
Tôi ngẫm nghĩ, cũng có khi như thế thật lắm. Người ta hay nói tâm lý cũng sinh ra mộng mị, nhiều khi do tôi sợ quá nên nghĩ lung tung rồi mơ thấy linh tinh chứ cũng chưa chắc. Nhưng mà cái vụ dưới ao là thật... ghê quá đi mất.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi kéo tay Phong, nài nỉ:
- Anh, mai dậy anh đưa em ra ao em đốt nhang khấn vái một chút. Dù phải hay không phải thì nếu cứ thấy tái đi tái lại như vậy chắc là có điềm gì đó hay là ai quở em cũng không chừng.
Phong gật đầu, anh kéo tôi nằm xuống:
- Rồi rồi, mai anh mua nhang với giấy tờ vàng bạc cho em. Được chưa?
Tôi gật gật đầu, vẫn còn lấm lét lắm. Thấy tôi cứ thẩn thờ, Phong véo mũi tôi, anh cười đểu:
- Vẫn sợ à?
- Sợ.
- Hay làm gì cho hết sợ đi, được không?
Tôi nghe được mùi nguy hiểm đang đến gần, bèn rút người co sát vào trong vách tường. Lấp bấp:
- Làm gì, giờ....giờ này thì có cái gì vui chứ?
Phong cười cười, anh đưa tay nắm lấy cúc áo ngủ của tôi.
- Vui, tạo người thì chả vui.
Tạo người??? Có phải là abc xyz không?
Tôi giật giật cổ áo mình, cười gượng:
- Không, giờ này còn tạo người gì....
Ôi mẹ ơi, chưa kịp phản pháo hết câu, Phong đã hôn lấy tôi. Môi anh mềm mại mút mát lấy môi tôi, má ơi cảm giác tê rần kích thích đến cực điểm. Lần thân mật đêm tân hôn xem như là thất bại đi, lần này..... mong sao viên mãn một chút.
Hôn chán chê, Phong buông môi tôi ra, tay anh vẫn để trên cúc áo, tôi thấy mắt anh đỏ ngầu, giọng khàn đi bớt:
- Sinh một đứa con cho anh đi, con gái được không?
Tôi khẽ gật đầu, tôi rất là tình nguyện...
- Con gái hả, con gái vậy gia tài thì sao?
Phong hôn lên trán tôi, tay anh đang cởi từng chiếc cúc áo:
- Anh có gia tài, tụi nó không cần đi giành với người ta..
Tôi nghe mà có chút sững sờ, anh nói anh có gia tài sao???
Phong thấy tôi mất tập trung, anh kéo hai tay tôi để trên đỉnh đầu, giọng anh khàn đục:
- Nhưng mà... tài sản này vẫn phải tranh, tranh để tặng cho con gái của anh chứ.
Tôi nhìn anh, trong mắt anh là sự tự tin hiếm có. Đến bây giờ tôi mới cảm nhận được người chồng bấy lâu nay tôi sống chung có rất rất nhiều việc tôi không thể hiểu được. Giống như là anh đang có rất nhiều thứ giấu giếm, nhiều thứ đang mưu toan....Cũng giống như tôi, tôi cũng đang có thứ giấu anh, có thứ mãi mãi không muốn cho anh biết.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng nhất, tôi nhỏ giọng:
- Nếu em có gì đó giấu anh, đến khi anh phát hiện ra thì anh...anh có còn cần đến em nữa không?
Phong lại cười, anh hôn hôn lên má:
- Em...có cái gì giấu được anh. Không có.
Tôi mím môi, tôi rất muốn nói cho anh biết rằng tôi không phải là.... Hai Lài... Nhưng mà lời đến miệng lại không thể nói ra được. Vì tôi sợ... sợ nói ra rồi anh sẽ không chấp nhận tôi, cũng đồng nghĩa với việc tôi và anh sẽ chia xa mãi mãi....
Ôm lấy anh, tôi khẽ cười:
- Vậy... yêu em đi, được không?
Phong cũng mỉm cười, gương mặt anh ngũ quan anh tuấn, đường nét lại vô cùng dịu dàng:
- Được, chúng ta...yêu nhau đi.
Tôi gật đầu, tôi cũng muốn một lần được yêu...một lần cùng nhau cố gắng. Để mà sau này nếu có không cùng nhau đi chung một con đường, tôi cũng sẽ không thấy hối hận vì ngày hôm nay không làm hết mình. Bởi vì cuộc sống của tôi trước giờ đều không lường trước được cái gì sắp xảy ra.
Đêm đó, bọn tôi....”yêu” nhau rất nhiều!
________...______
Sáng hôm sau, tôi dậy hơi trễ, lúc xuống nhà má chồng tôi cũng đã dậy. Thấy tôi hôm nay xuống muộn, bà cười hỏi:
- Vợ thằng Phong hôm nay dậy trễ bây?
Tôi gãi gãi đầu, định trả lời thì Phong từ trên lầu đi xuống, nghe má hỏi anh thay tôi trả lời một câu:
- Kiếm cháu cho mẹ chứ còn gì nữa.
Má chồng tôi thoáng giật mình, tôi nghĩ chắc bà ngại. Lát sau lại thấy bà cười ha hả:
- Ừ phải vậy chứ, chị Hai chị Ba con cũng chuẩn bị hết rồi, tụi bây cũng nối gót theo là vừa rồi đó.
Tôi nghe Phong nói đã ngại, giờ nghe má chồng tôi nói còn ngại hơn nữa. Mấy người này, đâu phải muốn có con là có đâu chứ... kỳ ghê.
Chắc thấy tôi mặt đỏ tai tía, má chồng tôi mới mím môi cười, bà trêu:
- Thôi nói hồi nữa vợ bây chui xuống đất mà trốn luôn đó. Má không ghẹo nữa, không ghẹo nữa..
Nói rồi má chồng tôi bỏ lên nhà trước uống nước trà, lát sau tôi nghe trên nhà ba chồng má chồng với má Vũ cười ha hả. Tự dưng tôi thoáng chột dạ, không biết có phải là đang cười tôi không nữa đây...huhu....mới sáng ra đã bị chọc ghẹo rồi hà.
Phong thấy tôi thẩn thờ, anh cười gian, nói nhỏ vào tai tôi:
- Gì đứng đần ra vậy, hôm qua ổn chứ hả?
Mẹ kiếp tên điên này, bây giờ còn muốn giở thói chọc ghẹo đây mà. Tôi phùng má, véo vào eo anh một cái khiến anh giật nảy người, la oai oái:
- Đừng đau anh.
Tôi trợn mắt:
- Thì cho anh ch.ết, ai biểu anh dám chọc em.
- Thôi thôi anh không chọc nữa, không chọc nữa, được chưa?
Thấy anh van nài tôi mới buông tay, hừ dám đùa với bà, anh chắc tới số.
Vừa hay Đạt từ trên nhà đi xuống, thấy tôi và Phong đang giỡn với nhau. Cậu ta nhìn tôi sau lại đổi sắc mặt cười cười, cũng chọc một câu:
- Anh chị Tư sáng ra đã giỡn được rồi.
Tôi có chút xấu hổ, Phong thì tinh thần sảng khoái, anh nói cười hào sảng:
- Thì đùa một chút cho vui nhà vui cửa mà. Thôi lên nhà, anh có chuyện cần nói với em, cái vụ luận văn... lên đây.
Tôi thấy Đạt gật đầu tấp lự, hai anh em một trước một sau đi lên nhà trên. Tôi thầm nghĩ, ở nhà này, Đạt thân thiết với Phong hơn là thân với anh Ba Thành. Mà Phong thì hình như lại không có ưa anh Ba. Eo, anh em nhà này cũng phức tạp ghê gớm. Bởi vậy ta nói, đâu phải sinh con trai là sung sướng đâu.
Nhìn hai người đó đi rồi, tôi mới đi ra sàn nước phụ bé Li nhặt rau. Đối diện với sàn nước sau nhà là cái ao sen, nghĩ nghĩ tôi mới hỏi bé Li:
- Li, cái ao sen có từ khi nào em?
Li tuốt rau nhút, vừa bẻ khúc vừa nói:
- Ao sen á hả Mợ, để con nhớ coi...à hình như lâu lắm rồi.
- Lúc em ở đây cái ao có chưa?
- Dạ có lâu ồi Mợ, mà ngộ nha nói là ao sen chứ không có trồng sen.
Tôi cũng có nghĩ đến vụ này, ai cũng gọi là cái ao sen chứ tôi thì có thấy cái bông sen hay lá sen gì đâu.
- Ừ ngộ Li ha, mà em có nghe ai nói gì về cái ao này không?
Bé Li nhìn tôi, nó kéo cái ghế rồi sát lại, nhỏ giọng hỏi:
- Mợ bộ có vụ gì hả mợ?
Nhìn mặt con bé nghiêm trọng mà tôi bật cười, cốc lên đầu con nhỏ cái nhẹ, tôi nói:
- Thôi đi bà ơi, bà coi phim cho dữ vô rồi nhìn đâu cũng thấy nghi ngờ hà. Mợ hỏi cho biết thôi, thấy cái ao bỏ không uổng quá định nói Cậu Tư cho ra nuôi cá với trồng sen.
Bé Li nó xua tay:
- Ui bà không có cho đâu Mợ khỏi kêu cậu Tư.
Tôi ngạc nhiên, hỏi:
- Sao vậy em?
- Dạ lúc trước ông cũng cho người thả cá vô nuôi nhưng mà chưa tới một ngày cá đồng loạt chết hết. Rồi thời gian sau ông cho thả mấy bụi sen vào, được một ngày gốc rể cũng nổi lên trên mặt nước.... Nói nhỏ Mợ Tư nghe cái này, con nghe được bà nói với ông là cái ao có điềm, đi coi thầy thầy nói huyết mạch hay gì gì đó con không rõ nữa. Kể từ đó là không có cho nuôi hay trồng cái gì hết chơn, mà bà cũng không cho tụi con ra đó luôn.
Tôi giờ mới dám chắc, cái ao thật sự có ma.
Bé Li nó nhìn tôi rồi nói thêm, vẻ mặt con bé có chút sợ:
- Tại Mợ hỏi con lỡ nói rồi thì con nói luôn, lúc trước con về con không biết, chiều chiều mát hay ra chơi ngoài ao. Có khi con...thấy nguyên cặp mắt máu me không luôn, con sợ quá la hét um sùm. Vú Huệ nghe được chạy ra lôi con vô, bữa đó bị đánh quá trời. Rồi vú dặn không được ra đó chơi nữa. Kể từ đó con không dám đặt chân ra đó luôn, thấy ớn, giờ kể lại mà con còn nổi da gà nè.
Tôi nhìn con bé Li, thấy da gà nó nổi lên thiệt, đến giờ phút này tôi dám tuyên bố là cái ao có ma. Còn ma là ai thì tôi không biết. Eo nghĩ lại sợ quá, tôi nhất định phải kêu Phong dẫn ra đốt nhang mới được.
Chiều hôm ấy Phong đi làm về sớm, tắm rửa ăn cơm xong xuôi, tôi với anh lò mò đi ra vườn. Đến gần cái áo, tự dưng óc ách tôi nổi lên hết. Tôi kéo tay Phong, lấm lét:
- Ui anh đừng đi nữa, ở đây được rồi, em sợ.
Phong gật đầu, anh ngồi chồm hổm, giúp tôi bày giấy tiền vàng bạc ra, đốt cho tôi nắm nhang rồi đưa cho tôi.
- Em khấn hay để anh?
Tôi nhận bó nhang cháy rực trên tay, tôi nói:
- Để em đi.
Nói rồi tôi khấn vái tứ phương, lại khấn xin “người khuất mặt khuất mày” có linh thiêng thì về chứng cho tôi. Phải nói tôi vừa khấn vừa run cầm cập, cảm giác lạnh lẽo ghê rợn khiến tôi không khỏi rợn tóc gáy, may mà có Phong bên cạnh.
Tôi khấn xong, Phong cầm bó nhang cấm ngay mép ao. Giấy tiền vàng mã anh lấy quẹt lửa ra đốt cháy. Nhưng lạ lùng, trời không có gió mà chẹt hộp quẹt toàn cháy được chút xíu là tắt trong khi gas của hộp quẹt còn rất nhiều.
Tôi với anh lọ mọ một hồi vẫn không được, lúc bấy giờ dưới ao tự dưng động nước. Mẹ ơi, tôi nhảy dựng xém chút ch.ết đứng vì sợ luôn rồi. Phong cũng giật mình, còn tôi hiện tại á khẩu luôn. Nhưng khi nhìn lại thì thấy mặt ao yên tĩnh không một chút gợn sóng nào.
Tôi thì thầm vào tai anh:
- Thấy chưa, em nói mà....vịn vịn em...không em xỉu...
Trời mẹ, hai chân tôi run rẩy cứ như vừa bị tào tháo dí một ngày một đêm. Phong ôm lấy tôi, anh kéo tôi ngồi xuống, mặt anh lạnh lùng, giọng nói cực kỳ uy nghiêm.
- Tôi là cậu Tư của họ Đặng, cháu đích tôn họ Hà miệt Gò Lau. Vì vợ tôi mấy hôm trước có ngã xuống ao, đêm hôm lại hay nằm mộng thấy dữ. Tôi khẩn xin chư vị có mặt hôm nay thấy được lòng thành mà bỏ qua cho vợ chồng tôi. Đây là ít nhang ít giấy tiền vàng tôi gửi đến chư vị. Nếu có cần thêm cái gì khác hay có chuyện gì khác thì xin về báo cho tôi biết. Tôi nhất định hết lòng giúp đỡ, vợ tôi cô ấy yếu vía đừng dọa cô ấy sợ.
Nói rồi dưới ao lại ào ào như cuộn sóng nhưng khi tôi nhìn xuống thì lại không thấy mặt ao có gì khác thường. Phong kế bên chẹt chẹt hộp quẹt vài cái nữa, lửa bấy giờ mới cháy rực, tôi nhanh tay phụ anh đốt giấy tiền vàng mã. Đốt xong hết, nhang thì vừa cháy quá nửa cây. Tôi định chờ cho nhang cháy hết thì vào nhưng Phong ở bên cạnh huých tay, nói:
- Đi vào nhà.
Tôi nhỏ giọng:
- Nhang chưa cháy hết mà.
Phong kéo tay tôi:
- Được rồi không cần chờ đâu, để lát tự khắc nó cháy hết.
Tôi cũng gật đầu, nghe theo anh hết thảy. Anh kéo tay tôi đi vào, vừa đi được mấy bước tôi nhìn lên thấy vú Huệ bước ra như một vị thần. Trời đất ơi, trời tối thui, mụ vú còn rọi đèn pin, tôi cứ tưởng gặp ma thiệt, nhảy dựng lên, sợ quá leo luôn lên lưng Phong,ôm cổ anh cứng ngắt. Miệng lấp ba lấp bấp:
- Ma...ma...cứu cứu...
Phong ôm lấy mông tôi, cõng tôi trên vai, anh nhỏ giọng trấn an:
- Là vú Huệ không phải sợ không phải sợ.
Vú Huệ cũng cười hề hề, bà lấy đèn pin rọi xuống đất.
- Tôi nè Mợ Tư, trời đất tối rồi mà cậu mợ đi đâu trong đây?
Tôi hí mắt nhìn, nghe rõ là tiếng vú Huệ mới yên tâm.
- Hú hồn hú vía, vú... bà làm con chút nữa ch.ết luôn rồi.
Vú Huệ vỗ vỗ vai tôi, bà cười:
- Mợ làm gì mà sợ, tôi mà.
Tôi nghe tiếng Phong hỏi:
- Vú đi đâu vô đây vậy?
- Tôi nghe tiếng xì xào nên đi vô coi, mấy bữa rày trong làng có ăn trộm, sợ là nó đột nhập nấp trong mấy bụi cây.
Tôi nhìn bà vú, lời nói thì coi bộ đúng đó... nhưng mà tôi lại cảm thấy có gì đó sai sai.
- Ờ là tôi chứ không phải ăn trộm.
Vú Huệ gật gật đầu, bà ngó ngó đến chỗ cái ao, bà mới hỏi:
- Cậu Mợ vô đó làm chi giờ này?
Tôi định nói dóc cho qua chuyện nhưng Phong lại vỗ vỗ vào chân tôi như kiểu kêu tôi im lặng. Lát lại nghe anh nói:
- Không giấu gì vú, hôm bữa Lài rớt xuống ao xong về hay nằm mờ thấy linh tinh bậy bạ, mà cái ao này vú biết rồi đó... thấy cô ấy sợ quá tôi mới ra đốt nhang cúng chút giấy tiền vàng mã. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, làm cho yên lòng vậy mà.
Tôi quan sát vú Huệ, thấy bà cũng có chút ngạc nhiên, tròng mắt đảo qua đảo lại, bà nói:
- Ra vậy, tôi cũng định mai ra mua nhang với bánh ra ao cúng đây. Con Thúy Liễu... từ hôm rớt chung với Mợ Tư cũng bị y chang vậy. Má con nhỏ gọi qua nói nó sợ quá sinh bệnh luôn rồi.
Tôi giật mình, hóa ra không phải có một mình tôi bị như thế...
Phong gật đầu, anh nói với vú Huệ:
- Ừ vú coi cúng xin đi, chứ để lâu không tốt. Thôi tôi vào nhà đây, đi ngủ sớm mai đi làm nữa.
Bà vú gật đầu, Phong không thả tôi xuống mà cõng tôi đi vào luôn. Lúc đi tôi còn quay đầu lại nhìn, tôi thấy vụ Huệ cũng chưa có vô, bà đứng nhìn ra ao sen. Dưới ao sen, nhang vẫn còn đang cháy rực...
Đêm hôm ấy, tôi ngủ rất ngon....
________...________
Sáng hôm sau Phong kéo tôi ra ngoài ao sen, lúc ra đến nơi, trên mặt nước nhang trôi tứ tung. Tôi có chút giật mình, nói nhỏ:
- Anh...hôm qua cắm chặt lắm mà... sao lại rơi ra được...
Phong lắc đầu, anh cau mày:
- Anh cũng không hiểu...thôi đi vào nhà... đi em...
Phong kéo tay tôi đi vào, tôi lúc đầu thì sợ, sau càng nghĩ càng thấy kỳ quái... hình như có cái gì sai sai ở đây...
________.._______
Sau cái hôm cúng ngoài ao, tôi ngủ không còn thấy linh tinh nữa. Dạo gần đây ăn ngủ cũng yên ổn, chị Thắm Lào cũng ít xuất hiện trước công chúng nên trong nhà lại bình yên như mọi khi.
Còn về anh Ba Thành, tôi đi đi lại lại trong nhà cũng hay gặp anh. Lúc đầu hai anh em cũng không nói gì với nhau, mãi gần đây anh mới bắt chuyên lại với tôi. Mặc dù thiện cảm dành cho anh đã không còn như trước nữa nhưng dù sao anh cũng là anh chồng, tôi vẫn mở lòng mình vui vẻ niềm nở với anh. Mà anh với Phong cũng thế, cũng đã nói chuyện lại. Nghĩ đi, dù sao cũng là anh em ruột thịt mà, giận nhau hoài coi sao đặng
Thấm cái 3 tháng trôi qua, mấy hôm trước mẹ có gọi cho tôi, trong điện thoại bà khóc bà nói là thủng thỉnh nữa bà chủ Phước Sang đánh điện xin cho tôi về nhà mẹ đẻ chơi. Nghe mà mừng, tôi đi cũng gần nửa năm rồi, nhớ ba nhớ mẹ quá chừng. Lần này được thăm ông bà, thiệt là không còn gì vui hơn.
________..._______
Dạo gần đây vú Huệ một ngày 2 cử đem thuốc bổ má chồng cắt đem lên cho tôi uống. Trước có một chén ban đêm giờ tăng cường hai chén một đêm một ngày. Tôi thầm nghĩ chắc má chồng tôi nôn có thêm cháu lắm rồi đây, đợt chị Thắm nghe nói cũng có uống một chén thôi mà tôi lần này là hai chén. Ấy vậy mà tôi có biết mùi vị chén thuốc ra làm sao đâu. Đem lên bao nhiêu anh Phong đổ hết bấy nhiêu, anh còn dặn dò hôm nào đem lên không có anh ở nhà thì tự đổ, tuyệt đối không được uống. Mấy khi tôi rình rình hớp thử xem sao thì mẹ ơi....đắng quá trời đắng, cái mùi thì thơm mà thuốc đắng kinh, uống vào không khác gì cứt trâu. Thế là kể từ hôm chơi ngu đó tôi ngoan ngoãn tự tay đổ thuốc. Có khi mụ vú vừa đi ra, tôi đã ào vào phòng tắm đổ trước cả Phong. Thành ra bây giờ tôi sinh ra thói quen đổ thuốc bổ đúng giờ. Đến cả Phong cũng bái phục trước sự trở mặt của tôi, anh trêu rằng sự thay đổi của tôi là pha trở mặt kinh hoàng nhất mọi thời đại. Mẹ... tên điên này!
________...._______
Chị Thắm với chị Hai mang bầu cũng được 4 tháng, chị Thắm hơn 4 tháng một chút còn chị Hai thì vừa tròn 4 tháng. Hôm nay anh chị Hai qua gửi bé Mít đặng đi khám thai gần chỗ bệnh viện tỉnh. Lúc về anh chị vui vẻ ra mặt, tôi đang bồng bé Mít cho bú bình, thấy tôi chị Hai nhào đến, đập cái giấy khám thai vào tay tôi. Chị hồ hởi:
- Thông báo cho cưng biết, chị mày mang bầu con trai nha.
Con trai sao...á đã quá, một trai một gái đẹp đôi quá rồi.
Tôi cười ha hả, chúc mừng chị:
- Ăn mừng ăn mừng, chị Hai thế là đủ trai đủ gái rồi nha.
Chị Hai cười đến toát miệng, anh Hai ngồi trên ghế cũng cứ không khép được mồm. Ngộ đời đàn ông thường mê con trai để có cái khoe mẽ trên bàn nhậu, mặc dù tôi không thích cái lối suy nghĩ này nhưng mà ngẫm lại chỉ có anh Phong nhà tôi là suy nghĩ quái đảng. Thế quái nào lúc nào cũng con gái của ba...đã có mống nào đâu mà con gái với chả con gai chứ.
Mà đúng là tên xạo sự, lúc thì to mồm bảo có bầu là nhờ vào anh không phải nhờ vào thuốc. Thế nào đến giờ vẫn ra máu mỗi tháng chưa động tĩnh gì. Tên to mồm, tên có đỏ mà không có thơm...
Thấy tôi ngồi đần ra, anh Hai lại trêu:
- Thím Tư ơi, con Mít uống xong sữa rồi kìa... thím nghĩ gì vậy cà?
Tôi nghe anh hỏi liền giật mình, nhìn xuống thấy bé Mít đang nhai nhai cái núm vú bình sữa. Tôi lật đật lấy ra khỏi miệng con nhỏ, sợ nó nhai riết ghiền khó cai.
Anh Hai đứng dậy đi qua bồng bé Mít, anh vừa hôn con bé mấy bận vừa nói:
- Chú thím Tư cũng mau mau đi, cho bé Mít có em chơi cùng nữa này. Mít.... phải không con gái ơi??
Tôi ngước mắt lên nhìn, thấy anh Hai ôm cưng nựng bé Mít mà thấy ngọt trong lòng ghê gớm. Thiệt sự thì anh Hai cũng thương chị Hai nhiều lắm chứ ít ỏi gì đâu.
Nghe tiếng anh chị Hai, má chồng tôi với chị Thắm cũng đi lên. Tôi thấy chị Thắm đến cũng vui vẻ cười chào chị. Chị Hai ôm lấy tay má chồng tôi, chị khoe:
- Má lần này là thằng cu nha.
- Thiệt hả?
Má chồng tôi vui vẻ ra mặt, bà hỏi xong lại chắp tay vá vá mấy cái, bà nói:
- Cảm ơn ông bà tổ tiên độ hộ cho con Giàu, nam mô nam mô.
Tôi nghe mà buồn cười, má chồng tôi cứ...sinh con trai hay gái là do anh Hai quyết định mà...
- Không ấy vợ chồng con cái dọn qua đây đi, để đẻ xong rồi về lại nhà. Để con một mình má không yên tâm.
Chị Hai bĩu môi:
- Ui con biết cẩn thận mà, lần này cũng đứa thứ hai rồi mà má.
Má chồng tôi tiếp lời:
- Nhưng mà....
Chưa nói hết câu đã nghe anh Hai lên tiếng:
- Thôi mà má, con lo cho vợ con được mà, bên đây cũng còn em dâu, má lo cho em ấy, còn Giàu con lo được.
Chị Hai nhìn anh Hai, tôi thấy chị có chút xúc động.....
Má chồng tôi nghe anh Hai nói vậy, bà cũng hết cách nên đành thở dài chịu thua:
- Ừ thôi bây tính vậy cũng được nhưng mà thường xuyên về đây chơi nha. Con Giàu có mệt thì gửi bé Mít qua đây, có má có vú có con Lài lo phụ cho.
Tôi cũng gật đầu:
- Dạ phải đó chị Hai, chở Mít qua chơi với em.
Chị Hai gật đầu, trên mặt chị tràn đầy ý cười. Lại thấy chị nhìn về phía chị Thắm, chị hỏi:
- Thắm, đi siêu âm chưa, trai hay gái?
Má chồng tôi trả lời giúp:
- Con trai luôn.
Tôi quay sang thấy chị Thắm cười rạng rỡ, tay khẽ vuốt bụng, mà cái bụng nhỏ xíu xiu y như chưa có bầu. Ngó lại chị Giàu bụng nay lúp lúp rồi, thấy coi bộ cũng lạ. Mà chắc do chị Thắm con so nên bụng lâu thấy còn chị Giàu con rạ nên to. Thấy cũng hợp lý, tôi không nghĩ đến nữa.
- Giấy siêu âm với khám thai đâu, đưa chị coi với Thắm.
Nghe chị Hai nhắc đến giấy siêu âm tự dưng tôi thấy chị Thắm biến sắc, chị đứng bật dậy, lấp bấp nói:
- Ờ....giấy siêu âm em để nhà má em rồi, quên đêm về đây.
Chị Hai hỏi thêm:
- Em bé nặng nhiêu em, con chị được hơn 1 lạng 3 rồi.
Chị Thắm ú ớ:
- Cái đó... em quên mất rồi... để em về má coi lại nha chị Hai.
Chị Hai thấy chị Thắm mặt mày tự nhiên xanh xao, chị mới kêu chị Thắm đi vào nghỉ. Mà thiệt sự nãy vừa bình thường nghe chị Hai hỏi mấy câu cái chị Thắm chuyển màu luôn. Cái vụ gì kỳ lạ à.
Nhìn theo bóng lưng chị Thắm tôi thấy chị hình như hơi run, dáng đi không còn tự tin kênh kiệu như bình thường. Chị Thắm hôm nay chắc không khỏe...
Chị Hai ở lại chơi chút nữa cũng về lại nhà, tôi cũng đi lên phòng không xuống nhà nữa.
________...._______
Sáng hôm sau tôi đi chợ sớm, lúc về đến nhà thấy có người đứng tần ngần trước cổng. Tôi đi đến cửa, hỏi anh ta:
- Sáng ra anh tìm ai?
Anh thanh niên gật đầu chào tôi, anh ta nói:
- Tôi bên nhà đẻ Mợ Ba, má Mợ Ba ở bển có đồ gửi cho Mợ. Cô vào kêu Mợ Ba ra giùm tôi được không cô.
Tôi thấy anh ta cầm cái bọc trên tay, cái nút thắt bị lỏng nhìn ra được thứ bên trong. Hai tay tôi xách cái giỏ thức ăn mà run run, mèn ơi... cái thứ lòi ra trong cái bọc đen kia là băng vệ sinh mà...
Là loại tôi hay dùng, màu hồng đậm của nhãn hiệu diana....chắc chắn không lẫn đi đâu được. Tôi còn thấy được cái hình ảnh miếng băng vệ sinh có cánh....chuyện quái gì đây???
Thấy tôi đần ra, anh thanh niên kêu tôi mấy tiếng, anh hỏi:
- Cô....được không cô, tôi gọi cho Mợ Ba không được?
Tôi giờ mới hoàn hồn, gật gật đầu, tôi nói:
- Ờ được...anh chờ chút.
Anh thanh niên cảm ơn tôi rối rít, tôi mở cửa xách cái giỏ đi vào trong mà tâm thần bấn loạn. Tôi thật sự không hiểu được, có bầu mà cũng cần đến băng vệ sinh sao???