"Nếm thử con cá này xem."
Trình Kỳ Khiết hơi giật mình nhìn Trịnh Bang Duệ gỡ hết xương, gắp cá vào trong bát cô.
Mất một lúc lâu, cô hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt dịu dàng của anh khiến trái tim cô đập lỡ một nhịp.
Anh. . . . . . uống lộn thuốc sao? Sao tự nhiên chu đáo vậy?
"Ngon không?" Anh cưng chìu nắm chặt bàn tay cô để ở trên bàn."Thất thần làm gì?"
Cô vẫn cho rằng anh là người đàn ông anh tuấn chỉ là khuôn mặt luôn lạnh lùng ngàn năm làm cho người khác rất khó đến gần, nhưng bây giờ đừng nói lạnh băng mà quả thật là một dòng nước nóng, mặt mày sáng ngời nhìn cô rất chăm chú, khóe miệng hơi cong lên như phóng ra điện làm ảnh hưởng đến trái tim cô.
Cô cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, lúc này mới hiểu thì ra khi anh cố ý phát ra sức quyến rũ thì chất pheromone* nam tính không có người có thể ngăn cản được. (*pheromone: chất hóa học giúp đối phương nhận biết nhau, chất hấp dẫn sinh dục…)
"Không có, cám ơn. . . . . ." Cô không dám tiếp tục nhìn vào mắt anh, vội vàng cúi đầu ăn cá nhưng mùi vị con cá này cô hoàn toàn không nói ra được.
"Anh nhìn kìa, em rể nhà người ta biết săn sóc bao nhiêu, anh thì sao? Chỉ biết tự mình ăn, ăn, ăn, cũng không nhớ đến em.” Vì mang thai mà tính khí Trình Kỳ Tâm dường như lại xấu đi rồi.
Cô ấy đập chồng mình, trên mặt không vui, Phan Vũ Hàng không nói hai lời lập tức đầu hàng nói xin lỗi, ai bảo Kỳ Tâm là khắc tinh của anh, hơn nữa bây giờ trong người còn có con anh.
"Xin lỗi, xin lỗi, là anh không tốt. . . . . . Anh lập tức gắp thức ăn cho em.”
Hai đôi vợ chồng trẻ như ở ganh đua nhau, không chút e dè biểu hiện đằm thắm trước mặt các bậc bề trên trong nhà họ Trình. Tuy rằng một đằng cãi nhau ầm ĩ, một bên thì dịu dàng săn sóc nhưng trong mắt bậc trưởng bối đều là làm bọn họ hài lòng.
"Tiểu Khiết, xem ra Bang Duệ rất thương cháu đó. Tốt lắm, tốt lắm, như thế bọn ta rất yên tâm." Đôi mắt bà nội cười híp thành một đường.
Trình Kỳ Khiết trả lại một nụ cười cứng ngắc cho bà nội, sự thật không phải như thế nhưng cô cũng không thể cùng người nhà nói gì để bọn họ phiền muộn nhất là bà nội- người yêu thường cô nhất nhà.
"Bang Duệ rất tốt, anh đối xử rất tốt với cháu." Cô chỉ có thể nói như vậy.
"Bang Duệ, tiểu Khiết nhà chúng ta đến nhà cháu có biết điều hay không? Nó còn trẻ, không hiểu chuyện, nếu nó làm việc gì không được tốt, cháu phải chỉ dạy cho nó.”
"Bà nội, Kỳ Khiết làm cực kỳ tốt, cả nhà cháu đều rất thích cô ấy.” Anh cầm tay Trình Kỳ Khiết, thâm tình nhìn cô, đưa tay cô lên bên môi in xuống một nụ hôn."Cô ấy là cháu ngoan, vợ hiền, cưới được cô ấy là may mắn của cháu.”
Mặt Trình Kỳ Khiết đỏ tới mang tai, mắc cỡ đến ngay cả chân tóc cũng nhanh cháy.
Lỗ tai cô đỏ rực lên thật đáng yêu, Trịnh Bang Duệ không nhịn được cong lên khóe môi.
Như muốn biết phản ứng của cô có thể đạt trình độ nào, anh không lập tức buông tay cô ra, môi mỏng như cũ lưu luyến trên mu bàn tay mềm mại tinh tế của cô.
Oanh! Trình Kỳ Khiết cảm giác mình muốn nổ tung.
Anh, anh, anh tại sao có thể. . . . . .
Cô xấu hổ rút tay về, không thể có thêm tiếp xúc thân thể nữa, mọi thứ đã sắp vượt qua sức chịu đựng của trái tim cô rồi.
Nhưng cô không ngờ rằng khi tay cô vừa được tự do, một giây sau thân thể cô đã bị anh ôm vào lòng, cô vừa vội vừa xấu hổ giãy giụa, “Anh làm gì. . . . . . Bà nội với ba mẹ còn ở đây. . . . . ."
"Xem dáng vẻ mọi người không có mất hứng đâu."
Cô ngẩng đầu lên, thật vậy, bà nội cùng ba mẹ đều mỉm cười nhìn bọn họ.
Cô không còn gì để nói, ngay cả chị cùng anh Vũ Hàng cũng cười với cô, chị còn giơ ngón tay cái nháy mắt mấy cái và dùng khẩu hình miệng im lặng nói: không tệ đó.
Cô hoàn toàn không còn gì giải thích, bữa cơm tiếp tục ăn, cô liên tiếp nhận được sự quan tâm đến từ Trịnh Bang Duệ. Anh tưởng chừng giống như biến thành người khác, thấy khóe miệng cô dính nước sốt, còn đích thân lấy tay lau giúp, chăm sóc cô từng li từng tí, yêu thương cưng chiều đến mức người khác phẫn nộ.
Cho dù ai nhìn vào bọn họ, đều sẽ cảm thấy đây là một đôi vợ chồng mới cưới ngọt ngào ân ái, mức độ chói sáng như vậy khiến người nhìn cần phải đeo kính râm.
Thật vất vả mới ăn xong, một bữa cơm khiến Trình Kỳ Khiết đứng ngồi không yên, lại bồi nói chuyện với bà nội một lát, cuối cùng bọn họ cũng phải đi.
Lúc rời đi không tránh được lại ôm ấp một lượt, Trịnh Bang Duệ cũng không ý kiến đối với mấy chuyện này, chỉ khi thấy Trình Kỳ Khiết ôm cùng Phan Vũ Hàng khuôn mặt liền trầm xuống.
Anh không thích, rất không thích.
Ngồi trên xe, Trịnh Bang Duệ chú ý tới trên mặt của cô còn mang theo nụ cười chưa tan, có thể lâu lắm mới được đoàn tụ với người nhà khiến cô rất vui vẻ, anh thích nhìn đến cô vui vẻ.
"Về sau, chúng ta sẽ thường đến."
"Thật không? Em tưởng là. . . . . ."
"Anh vừa đồng ý bà nội rồi, anh không dễ dàng hứa hẹn lại càng không tùy tiện đổi ý."
Trình Kỳ Khiết nhìn chăm chú anh lúc lâu, sau đó cúi đầu xuống vừa vui mừng vừa ngượng ngùng mà nói một tiếng, "Cám ơn."
Có lẽ tối nay đã thành thói quen, Trịnh Bang Duệ theo trực giác vươn tay, muốn sờ sờ đầu của cô, hay là kéo cô vào trong ngực, cảm giác ôm cô rất tốt, mùi của cô sẽ tràn đầy trong mũi anh, anh biết.
Nhưng. . . . . . Không thể.
Anh đột nhiên nghĩ đến, tình hình đã khác rồi, không có người đứng xem, anh cũng không cần ra vẻ bộ dạng thân mật.
Nhưng tại sao trong lòng sẽ có cảm giác mất mác?
Thấy anh rất lâu không nói, cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Cái đó. . . . . . Ách, tối hôm nay anh dường như có chút kỳ quái. . . . . ." Im lặng cả tối, rốt cuộc bây giờ cô có thể nói ra vấn đề cô muốn hỏi.
Những thân mật kia, những cái ôm kia, những lời nói ngọt ngào làm người xấu hổ kia, rốt cuộc anh là thế nào?
"Không phải chúng ta từng có hiệp nghị sao? Không can thiệp vào cuộc sống của nhau nhưng ở nơi công cộng, đặc biệt trước mặt trưởng bối phải làm ra vẻ bộ dáng một đôi vợ chồng ân ái để bọn họ an tâm."
---Lời ngoài lề---
Xin lỗi các bạn đã đợi nhé!! Mình có chút chuyện nên ra ngoài, về muộn nên edit vội úp một đoạn nên Có gì sai sót mong các bạn chỉ giúp nhé!!
Cô ngẩn người.
À. . . . . . Thì ra là thế.
Đúng vậy, đương nhiên là như vậy, cũng không có nguyên nhân khác. Anh đều nói anh là người coi trọng lời hứa, anh chỉ đang tận tâm làm đúng nghĩa vụ chỉ vậy mà thôi. Sauk hi hiểu rõ, cô cảm thấy trong lòng rung động vì những cử chỉ ấy, mặt đỏ tim đập như một đứa ngốc. . . . . .
Thật là đồ ngốc. . . . . . Không phải cô đã rất rõ ràng mọi chuyện sao? Anh không thể nào thật lòng thích cô, đều là diễn trò, chỉ là diễn trò. . . . . .
Trình Kỳ Khiết miễn cưỡng ép bản thân nặn ra nụ cười."Cám ơn."
Cô còn định muốn nói anh làm rất tốt, tốt đến mỗi cô đều tin là thật rồi, nhưng cổ họng lại co rút nhanh không thốt nên lời.
"Hơn nữa anh cũng muốn để anh rể em nhìn."
Trình Kỳ Khiết đang chìm nghỉm trong suy nghĩ khổ sở, bởi lời nói anh đột nhiên nói ra mà kinh ngạc quay đầu.
"Anh Vũ Hàng?" Chuyện này có quan hệ gì tới anh Vũ Hàng? Tại sao anh lại đặc biệt nhắc tới anh ấy?
Đôi mắt Trịnh Bang Duệ nhìn chằm chằm kính chắn gió, nghiến răng nói: "Chính là hắn ta? Người trong lòng em. Hắn chọn chị em, em nhất định khó chịu. Vì muốn che giấu tình yêu bản thân với hắn nên em mới tìm người tùy tiện rồi gả, đúng không?”
Cô há hốc miệng, không biết phản ứng ra sao với lời nói của anh. Trời, sao anh có hiểu lầm như vậy?
"Anh nhìn thấy lúc em nghe tin bọn họ có con đã chịu đả kích không nhỏ.”
Rốt cuộc con mắt nào của anh nhìn thấy? Cô ngơ ngác nhìn anh.
Anh nghiêm túc nhìn cô nói: "Anh chỉ có thể giữ thể diện cho em trước mặt mọi người.”
Ách. . . . . . Cô nên nói cái gì? Cám ơn sao?
"Từ sau kết hôn em đã nỗ lực rất nhiều, anh chỉ nói sự thật với bà nội em là một người vợ tốt mà thôi.”
Trình Kỳ Khiết phát hiện mình luôn ngẩn người, hơn nữa những lời này luôn làm cô nói không ra lời.
Cảm động, trong lòng cô tràn đầy xúc động, thậm chí loại bỏ không ít phiền muộn vừa nãy vì chắc chắc trong đó có tâm ý của anh.
Mặc dù anh chưa yêu cô nhưng anh chịu làm những chuyện này vì cô khiến cô thấy mấy tháng qua bản thân mình không phải kẻ vô tích sự.
"Vâng, cám ơn anh."
Cô nhận ra cuối cùng cô chỉ có thể nói những lời như vậy.
Cô nở nụ cười dịu dàng với anh. Nụ cười đó khiến Trình Bang Duệ không biết làm sao có chút đỏ mặt, anh quay đầu nhìn chằm chằm về phía trước.
"Không cần khách sáo." Lời nói có chút cứng ngắc.
Anh cảm thấy nhịp đập trái tim anh có chút kỳ quái, không chỉ vậy, cả người cũng càng ngày càng trở nên lạ lùng, thời gian ở cùng một chỗ với “vợ” anh càng lâu, triệu chứng lại càng nghiêm trọng. . . . . .
Trình Kỳ Khiết biết bản thân cô nên cảm thấy hài lòng với cuộc sống trước mắt, cô có tính khiêu chiến công việc, có một gia đình hòa thuận, cớ cuộc sống giàu sang mà người khác hâm mộ, mặc dù còn thiếu sót trong tình yêu nhưng nghiêm túc mà nói thì không thể oán trách, không phải sao?
Ở trong mắt người ngoài có thể cùng người trong lòng kết hôn, lại ở cùng dưới một cái mái nhà coi như đã tu thành chính quả rồi, không phải sao?
Mặc dù cô biết nếu nói chánh quả này chỉ là quả bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong còn xanh thì có phải sẽ theo hy vọng của cô mà chậm rãi chín hay không, ai cũng không nói chắc được, cô chỉ biết nỗ lực làm vợ tốt, sau đó chờ đợi. . . . . .
Nhưng chí ít dường như quan hệ của bọn họ bước vào tình hình tốt hơn, phá vỡ hiệp nghị không can thiệp vào việc của nhau như lúc đầu, bọn họ có thể giống bạn bè trò chuyện về công việc, người nhà… Thậm chí anh còn như một người chồng nói rõ lịch trình hoạt động của anh. Đây đã là tiến bộ đủ để cô kích động nửa ngày rồi.
Cô không thể đòi hỏi nhiều hơn nữa, tiếp tục yêu cầu thì chính là lòng tham phải không? Trình Kỳ Khiết thất thần nhìn người đàn ông ngồi ở đằng sau bàn công tác mà nhớ lại.
Hiện tại, cô đang họp hội nghị cùng mấy nhân viên chủ chốt của công ty anh nhằm đưa ra biện pháp quyết định khai phá dự án ruộng đất giá trị trên trăm tỷ, cô mới bừng tỉnh.
Thật hỏng bét nhưng cho dù ý thức về điều này không được, cô lại thất thần.
Cô liền động lòng với ánh mắt vững như bàn thạch*, giọng nói bình tĩnh mang theo quyết tâm, còn có khí thế vương giả trời sinh tỏa ra từ trên người anh. (*vững như bàn thạch = vững như đá, ý nói là kiên định)
Thích, đúng, thích. Hồi bé không biết say đắm không vì thời gian trôi qua mà mất đi, ngược lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Cô phải cẩn thận giấu đi tình yêu của mình, cô không biết nếu anh biết được thì anh sẽ có phản ứng gì, có lẽ anh sẽ cảm thấy chán ghét, thế ngay đến cảnh tượng bình thản ấm áp nho nhỏ trước mắt cũng sẽ không thấy. . . . . .
"Quan điểm của em ra sao?"
Trịnh Bang Duệ đột nhiên hỏi tới vấn đề kéo Trình Kỳ Khiết về thực tại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, vừa mới cô căn bản đang thất thần biết trả lời thế nào? Nhưng cô không thể dùng lý do gì để giải thích nguyên nhân? Chẳng lẽ nói xin lỗi rồi bảo em ngây người nhìn anh?
"Khụ, em cảm thấy được. . . . . . Có thể suy nghĩ nhìn thêm một chút."
Trịnh Bang Duệ nhăn mày, câu trả lời của cô không làm anh hài lòng, theo anh biết, cô càng có thể nói lên ý tưởng sắc bén hơn. . . . . . Hoặc là anh kỳ vọng vào cô quá cao? Mấy tháng này tới nay, anh đã trở nên khá coi trọng cô.
Anh đang muốn mở miệng, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đụng mạnh mở ra.
Giám đốc tài vụ tức giận đùng đùng đi tới, phía sau là trợ lý Vương gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
"Rất xin lỗi, Phó tổng, tôi đã nói với đổng sự rằng ngài đang họp, nhưng ông ấy"
"Trịnh Bang Duệ, cậu có ý gì?" Trợ lý Vương còn chưa nói hết, giám đốc tài vụ liền đập một cái lên trên bàn Trịnh Bang Duệ, khuôn mặt ông ta vặn vẹo rống giận về phía Trịnh Bang Duệ.
Một đám nhân viên nhìn thấy tình huống này, mỗi người đều lùi một bước.
"Con tôi làm việc rất tốt ở công ty, cậu dám xa thải nó? Cậu rõ ràng đang chống lại tôi, chuyện đổi nhà cung cấp hàng lần trước cũng vậy, cậu đừng nghĩ ngồi yên vị trí này, tôi cho cậu biết, tôi cùng với ông nội cậu cùng nhau gây dựng mới lên tới cựu thành viên, chỉ cần tôi nói với chủ tịch cậu khư khư cố chấp theo ý mình bao nhiêu”
"Con trai ông bị sa thải là do anh ta thường xuyên bỏ việc, tất cả đều được ghi chép." Trái ngược với sự giận dữ của ông ta, Trịnh Bang Duệ chỉ lạnh lùng nói.
Việc này càng chọc giận giám đốc tài vụ hơn.
"Vậy thì sao? Nó là con tôi, cậu quá kiêu ngạo rồi, tôi cho cậu biết, chủ tịch chưa chắc đã giao lại vị trí đó cho cậu, mấy ông già cổ đông chúng tôi đều đứng về phía dì cả của cậu, chúng tôi sẽ nói với chủ tịch cậu rất bảo thủ, còn chưa trưởng thành, chưa hiểu chuyện.”
"Ngươi" Giám đốc tài vụ tức điên lên vòng qua bàn làm việc xông về phía Trịnh Bang Duệ, đầu của ông đã không thể suy nghĩ thêm được nữa, một lòng muốn đánh tan vẻ mặt kiêu ngạo cao cao tại thượng kia.
Ông ta vung nắm đấm không đánh trúng Trịnh Bang Duệ, ngược lại thiếu chút nữa đánh tới Trình Kỳ Khiết đột nhiên xông về phía trước định bảo vệ Trịnh Bang Duệ, thật may là Trịnh Bang Duệ kịp thời kéo cô về phía sau.
"Chết tiệt, em ra đây làm gì?"
Trịnh Bang Duệ không sợ nắm đấm kia mà bị dọa sợ bởi hành động của Trình Kỳ Khiết.
Cô điên rồi sao? Thế nhưng muốn chắn cú đấm cho anh? Người phụ nữ yếu đuối như cô, trời mới biết nếu vừa rồi anh không kéo cô lại thì cô sẽ bị thương nặng đến thế nào.
Trình Kỳ Khiết không trả lời anh, cũng không có ra bộ dạng sợ hãi chút nào. Cô nhìn chằm chằm giám đốc tài vụ, trong mắt toát ra lửa giận. “Trợ lý Vương, gọi bảo vệ vào đuổi người này ra ngoài.”
"À? Vâng, phải . . . . ." Dường như bây giờ mới tỉnh lại, trợ lý Vương vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại.
"Cô là ai? Người đàn bà mới được cưới vào gia tộc họ Trịnh, không biết rõ đầu đuôi, cô cho rằng Trịnh Bang Duệ có chỗ đặc biệt hơn người sao? Nếu như đám lão già chúng ta không duy trì cậu ta mà nói” Không thể nhẫn nhịn bị bọn trẻ tuổi xem thường lần nữa, giám đốc tài vụ gầm thét.
"Không cần các ông duy trì." Trình Kỳ Khiết dùng giọng nói lạnh lùng giống với Trịnh Bang Duệ cắt đứt lời ông ta nói."Chồng của tôi thì tôi sẽ duy trì, có cả gia tộc họ Trình duy trì cùng, hơn nữa có lẽ ông nhầm rồi, ông nội không phải người dễ bị che mờ mắt như vậy, ông nội sẽ không nghe lời gièm pha của loại tiểu nhân bỉ ổi như ông."
"Cái... cái gì. . . . . ." Giám độc tài vụ khiếp sợ trước khí thế của Trình Kỳ Khiết, có lẽ không ngờ cô gái nhìn mảnh mai như vậy lại có mặt này, trong chốc lát không thể nói trả.
Lúc này bảo vệ đi vào.
"Mời người này đi ra ngoài."
Trình Kỳ Khiết nói với hai người bảo vệ lực lưỡng, hai người kia nhanh chóng nghe lệnh, đưa người ra ngoài, cho đến khi tiếng kêu gào của giám đốc tài vụ biến mất ngoài hành lang thì trong phòng làm việc mới trở nên yên ắng.
Các nhân viên cũng bị hù dọa, không chỉ vì xảy ra chuyện này mà càng bị biểu hiện của Trình Kỳ Khiết dọa sợ.
"Các ngươi cũng đi ra ngoài đi." Trịnh Bang Duệ mở miệng, mọi người mới như đột nhiên tỉnh lại, lần lượt đi đi ra ngoài.
Phòng làm việc chỉ còn lại hai người cô và anh.
Trịnh Bang Duệ dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn cô chăm chú, suy nghĩ mở lời như thế nào, cuối cùng anh nói: "Em ổn chứ? Không phải ông ta đánh trúng em đi?"
"Ừ."
Anh nhớ lại toàn bộ, lắc đầu một cái không thể tin.
"Anh không ngờ em biết xử lí như vậy. . . . . . Em không phải kiểu người khôn khéo, tin tưởng dĩ hòa vi quý sao*?” (*Dĩ hòa vi quý: là thái độ coi trọng hòa thuận, êm ấm, bỏ qua tranh chấp, hòa bình trên hết)
Anh tận mắt thấy cô tốn rất nhiều thời gian sức lực thu phục lòng người, bao gồm nhân viên, ông nội thậm chí cả dì cả anh, hôm nay lại phẫn nộ đến đuổi người đi.
Trình Kỳ Khiết trợn to đôi mắt, trong mắt còn tức giận chưa rút.
Cô ấy siết nắm đấm, bộ dáng lửa giận ngút trời làm anh phút chốc thất thần, tóc cô như dựng hết lên, gương mặt do tức giận mà đỏ ửng, trong mắt lóe ra lửa giận nhưng anh cảm thấy cả người cô như phát sáng, hoàn toàn khác với lúc dịu dàng hàng ngày, ánh sáng kiên cường bảo vệ gì đó của cô cực kì hấp dẫn anh.
Đây là bộ dáng lần đầu tiên cô nổi giận là vì anh.
Trong lòng ấm áp, anh không nhịn được cong lên khóe miệng, nói ra suy nghĩ bản thân, "Em giống như con sư tử cái."
Vì bảo vệ lãnh địa mình mà sư tử cái nổi giận, dũng cảm, kiên cường, xinh đẹp.
"Sư tử cái?" Trình Kỳ Khiết lấy lại tinh thần, có chút lo lắng.
Huhu. . . . . . Hình tượng dịu dàng ưu nhã mà cô thể hiện rất lâu đều bị phá hủy ở trước mặt anh.
Cắn môi, cô nói: "Em bị anh phát hiện bộ mặt thật. . . . . . Anh chán ghét không?"
"Không, anh thích."
Cô kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu.
Nghe lầm sao? Trong lòng mới dâng lên câu nghi vấn này, một giây kế tiếp cô liền bị anh ôm vào trong ngực, cảm xúc ấm áp truyền đến từ trên trán, anh hôn cô.
"Anh thích. . . . . ."
Âm thanh trầm thấp mà khàn khàn vang vọng trong tai cô, dịu dàng làm cô tưởng giấc mơ nhưng không phải mơ, bây giờ cô đúng thật là bị ôm.
Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra.
Cô có chút chóng mặt, hơi giật mình nhìn anh.
Trịnh Bang Duệ phát hiện cô nhìn mình chăm chú, mới tỉnh cơn mơ, lúng túng mở to mắt."Tóm lại, chuyện vừa rồi. . . . . . cám ơn nhưng lần sau em đừng xúc động thế, loại người như vậy anh sẽ tự mình đối phó, em bị thương sẽ không tốt."
"Ừ."
Sauk hi Trình Kỳ Khiết đi ra khỏi phòng làm việc, anh ôm đầu rên rỉ một tiếng.
Hỏng bét, không thể dừng được ngực trái rung động, tất cả đều mất khống chế, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến anh sẽ đối với quan hệ vợ chồng vốn chỉ tính toán duy trì bề ngoài. . . . . . sinh ra cảm giác động lòng.
Kết quả của sự việc giám đốc tài vụ cáo trạng Chủ tịch là bị Trịnh Chính Đường cho nghỉ việc.
Cách giết gà dọa khỉ khiến mấy ông già cổ đông trong công ty ngửi ra chuyện lão Chủ tịch coi trọng Trịnh Bang Duệ nên đều trở nên biết nghe lời hơn cũng không dám đối đầu với anh nữa.
Phía dì cả đã bớt hống hách hơn, có thể thấy cuối cùng cũng không thể cản trở tình hình Trịnh Bang Diệp tiếp nhận chức vụ này.
Lúc đầu mục đích anh cưới Trình Kỳ Khiết để củng cố vị trí người nối nghiệp, giờ đây dường như đã đạt đến nhưng anh không nghĩ rằng Trình Kỳ Khiết mang lại cho anh nhiều thứ hơn cả mong đợi.
Ba bữa cơm ngày thường của anh đều có người chuẩn bị vừa miệng còn thân thiết nhắc nhở anh không nên quên ăn cơm vì công việc nên bệnh đau bụng trước kia giờ không thấy nữa.
Tất cả mọi việc đều cực kỳ thuận lợi, đối thủ trong sự nghiệp của anh biến mất, nhân viên làm việc trở nên rất có năng suất, không khí gia đình cũng dễ chịu hơn không phải chịu đựng miệng lưỡi sắc bén của dì cả.
Sự việc ngoài dự đoán nhất trong tất cả mọi chuyện, đồng thời cũng là việc anh vừa ý và thích nhất mỗi khi về nhà là cảm giác có người chờ anh trong phòng.
Mới mấy tháng, anh đã quen cảm giác lúc nào cũng có người bên cạnh.
Trong tủ quần áo có một nửa thuộc loại quần áo nữ, trong phòng tắm có hai cây bàn chải đánh răng, lúc anh nằm đọc sách báo ở trên giường còn nghe được âm thanh tắm gội, mỗi sáng sớm tỉnh dậy chóp mũi lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ trên một người khác.. . . . . .
Phương pháp liên hôn gia tộc này tốt hơn gấp trăm lần so với mong đợi của anh, mà mọi công lao đều thuộc về bà xã của anh.
"Bà xã của anh" , bốn chữ này lại khiến cho anh sinh ra cảm giác thỏa mãn cùng ngọt ngào không nói lên lời. . . . . .
Trợ lý Vương đứng ở trước bàn Phó tổng, phát hiện tâm tình Phó tổng gần đây rất tốt, anh ít mắng chửi người hơn, đây là một mức quan trọng.
Anh biết nên cần cảm tạ người nào, Phó tổng thay đổi xảy ra từ sau khi kết hôn, người ta thường nói đàn ông kết hôn đều sẽ trở nên trầm ổn, xem ra quả nhiên là thật.
"Trợ lý Vương, cậu đang ngẩn người sao?"
Trịnh Bang Duệ đột nhiên mở miệng khiến trợ lý Vương thiếu chút nữa nhảy lên.
"Không, không, không có."
Trịnh Bang Duệ trừng mắt nhìn anh."Việc tôi giao phó cậu đã làm chưa?"
"Báo cáo Phó tổng, quà tặng của anh đã đặt ở trên bàn làm việc của phu nhân rồi."
Nói đến quà tặng này, nét mặt trợ lý Vương nhất thời xuất hiện vẻ quái dị. Từ Phó tổng tự mình đem quà tặng giao cho anh, muốn anh thay mặt đưa thì anh đã cảm thấy Phó tổng bị người ngoài hành tinh nhập vào thân, nếu không tại sao lại đưa thứ đồ chơi kia.
Quả thật rất quái lạ. . . . . . Phó tổng thường ngày bộ dáng nghiêm túc lạnh lùng căn bản cũng không phù hợp với "Loại đồ vật này".
Anh nghĩ xa hơn nữa, không biết vẻ mặt lúc Phó tổng đi Công Ti Bách Hóa mua lại "Nó" . . . . . . Nhân viên phục vụ sẽ không bị dọa chết khi nhìn nét mặt Phó tổng chứ?
"Được lắm."
"Phó tổng ngài chỉ muốn hỏi chuyện này?"
"Ừ, cậu có thể đi ra ngoài."
"Vâng"
Sau khi trợ lý Vương đi, nét mặt Trịnh Bang Duệ mới lộ ra vẻ lo âu.
Mấy ngày trước anh biết được hôm nay là sinh nhật Trình Kỳ Khiết, do kích động nên anh đi mua ngay quà tặng, thật sự là bởi kích động, vì anh không đối xử giống như những bạn gái trước đây, bảo trợ lý tùy tiện đi mua một món đồ trang sức hoặc túi xách hàng hiệu làm quà, mà đích thân đi chọn lựa.
Anh biết mình không bình thường, giờ phút này trong đầu anh đều tưởng tượng đến dáng vẻ khi cô nhìn thấy quà tặng, cô có thích không, sẽ có phản ứng gì? Cả người không thể hoàn toàn tập trung vào công việc giống như thiếu niên lần đầu rơi vào lưới tình. . . . . .
Đột nhiên ý nghĩ này lóe lên khiến Trịnh Bang Duệ ngẩn người, rơi vào lưới tình? Anh sao?
Lúc này cửa phòng làm việc anh đột nhiên bị mở ra, Trình Kỳ Khiết vọt vào, bộ ngực phập phồng kịch liệt, gương mặt lộ vẻ đỏ ửng, trong tay ôm thật chặt một con gấu bông hình sư tử cái lông lá.
Nhìn thấy nét mặt của cô, khóe miệng Trịnh Bang Duệ không khỏi cong lên cao nhưng anh lại cảm thấy biểu cảm này rất đần, vì vậy cố giả bộ trấn định nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Cô rất kích động, rất vui vẻ. Không, chỉ vui vẻ còn không hình dung hết, cả người cô sắp nổ tung vì hưng phấn.
"Anh...anh . . . . . Làm sao anh biết mà tặng em?"
"Em không thích?"
"Không, em rất thích."
Dường như muốn nhấn mạnh lời nói của mình, cô ôm rất chặt quà tặng, trong mắt tỏa sáng lấp lánh đã nói rõ cô cực kì vui vẻ.
Trịnh Bang Duệ chưa từng có cảm giác thỏa mãn lớn như vậy từ việc tặng quà, thì ra tự mình chọn lựa quà tặng, được đối phương thích là chuyện làm người khác vui sướng như vậy, đây là lần đầu tiên anh biết.
Anh ho nhẹ một tiếng, "Cũng không có gì, đúng rồi, trên cổ con sư tử này còn có một sợi dây chuyền kim cương." Anh không có kinh nghiệm, sợ chỉ đưa tặng con rối có vẻ quá hẹp hòi, rốt cuộc nghĩ rất nhiều nên tặng cả hai thứ.
"Dây chuyền em rất thích, nhưng sư tử càng thích hơn."
"Thật sao?" Nghe cô trực tiếp bày tỏ vui sướng, Trịnh Bang Duệ cũng không giấu được vẻ mặt mỉm cười."Em thật kì lạ, không phải phụ nữ đều thích kim cương?"
Cô muốn nói, chỉ cần quà anh tặng cô đều thích, hơn nữa đối với cô mà nói kim cương là lạnh lẽo, ngược lại con sư tử gấu bông có nhiệt độ, bởi vì nó tiêu biểu cho ý nghĩa chỉ có hai người bọn họ mới biết, khiến cô có cảm giác đặc biệt ở trong lòng anh.
"Cám ơn anh."
Trình Kỳ Khiết đi lên trước, kiễng chân lên in một nụ hôn ở trên môi anh.
Đây là lần đầu tiên cô to gan chủ động, mặc dù chỉ là khẽ chạm qua một chút môi anh như chuồn chuồn lướt nước, cô liền đỏ mặt lùi lại.
Không ngờ Trịnh Bang Duệ lại một tay kéo lấy cô trở lại.
Không đủ, sau khi cảm nhận được hương thơm cô, anh nghĩ muốn nhiều hơn giống như mãnh thú* không biết thoả mãn, anh ôm cô, cho cô một nụ hôn sâu nóng bỏng mãnh liệt. (mãnh thú= thú dữ)
Không thể khống chế được nữa, đã không thể trở về quỹ đạo ban đầu. . . . . .
Anh mơ hồ có dự cảm nhưng lại không còn sức thay đổi.