Hơi thở rối loạn tràn ngập trong phòng, môi lưỡi liếm mút lẫn nhau, tham
lam hút lấy mùi vị của đối phương, hai người hoàn toàn không để ý tới
nguy cơ bất cứ lúc nào cũng có thể có người xông vào, chỉ một mực chìm
đắm trong nụ hôn khiến người ta thấy hưng phấn run rẩy . . . . . .
Cô không biết bọn họ hôn bao lâu, chỉ nhớ khi anh buông cô ra thì chân
cô đã mềm nhũn đứng không vững, ngã vào trong ngực anh thở hổn hển.
Bọn họ đưa mắt nhìn lẫn nhau.
Nhịp tim Trình Kỳ Khiết đập rất nhanh, cảm giác mình mau té xỉu bởi
trái tim cô chịu không được nhiều sung sướng tràn vào mãnh liệt như vậy.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên, cắt đứt thời khắc ngọt ngào mơ mộng này.
Trịnh Bang Duệ quay đầu, cầm điện thoại di động lên từ trên bàn, nhìn thấy tên người gọi đến, vẻ mặt liền biến đổi.
"Alo, chuyện gì?"
Mi tâm anh nhăn lại, xoay người rời xa cô, đi tới trong góc nói chuyện điện thoại.
Trình Kỳ Khiết cảm giác mình giống như từ trên Thiên đường rơi xuống mặt đất, trên mặt đỏ ửng lập tức rút đi, cô cảm thấy lạnh.
". . . . . . Ngươi làm gì phải như vậy." Cô nghe được anh đối với người đầu bên kia điện thoại không kiên nhẫn rống nhưng anh vẫn tiếp tục nói: "Đêm nay ta sẽ đi qua, đến lúc đó bàn lại."
Anh quay đầu đối mặt cô, vẻ mặt mất tự nhiên nói."Tối hôm nay anh tạm thời có việc, chuyện ăn cơm cùng người nhà em. . . . . ."
"Không sao, một mình em có thể trở về." Cô trả lời ngay.
Không thành vấn đề, cô hiểu chuyện sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà
không vui, cô hiểu chuyện nên sẽ không hỏi anh có việc gì, sẽ không hỏi
vừa rồi là ai gọi đến, sẽ không gây sự muốn anh trả lời có phải "Nữ nhân kia" hay không.
Cô không hỏi điều gì, bởi vì cô biết bọn họ đã từng bàn bạc qua, cô không có quyền hỏi tới. . . . . .
"Anh xử lý việc xong sẽ chạy đến."
"Không cần, cũng không có gì, em chỉ cùng bố mẹ ăn một bữa cơm mà thôi, anh có việc thì đi mau lên, khỏi cần lại chạy tới chạy lui.” Cô cố
gắng duy trì vẻ mặt nói xong, nặn ra một nụ cười."Cám ơn quà tặng của
anh, em quay lại làm việc."
Cô biểu hiện thật thoải mái tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng thở dốc đỏ mặt khi còn ở trong ngực anh mấy phút trước.
Trịnh Bang Duệ phát hiện mình không thích cô thể hiện vẻ mặt người
không có việc gì, nếu như anh nói cho cô biết cuộc gọi vừa rồi gọi tới
là một người phụ nữ, buổi tối anh còn gặp mặt nữ nhân đó, cô có phải
cũng sẽ chín chắn hiểu chuyện như vậy để cho anh đi không?
Nghĩ đến đáp án có thể là khẳng định, anh liền không nhịn được cắn răng.
Anh có bị bệnh không?
Đàn ông không phải đều hi vọng có một người vợ khoan dung độ lượng sao? Nhưng sao nghĩ đến cô sẽ tha thứ lại khiến anh như thế. . . . . . Khó
chịu?
Cô có thể ung dung đến thế chứng tỏ không quan tâm.
Suy nghĩ này giống như một tảng đá lớn đè lên ngực anh làm tất cả tâm tình tốt cả ngày của anh biến mất.
Trịnh Bang Duệ đã rất lâu chưa đến tòa nhà này, mỗi tầng có rất ít
phòng bởi vì phần lớn các căn nhà đều nằm ở vị trí đắc địa (1) nên giá
tiền không hề rẻ, anh cũng có một căn nhà ở đây nhưng bây giờ người sống trong đó lại không hề trả tiền thuê nhà.
(1) Vị trí đắc địa: vị trí tốt, theo phong thủy vị trí này dễ làm ăn phát đạt.
Anh tự mình lái xe tới, tiến xe vào bãi đậu xe, đi thang máy trực tiếp
lên tầng mười tám, tòa nhà này được quản lý rất tốt, tính bảo mật cao
cũng chính là một nguyên nhân khiến lúc đầu anh mua căn hộ ở đây.
Dùng chìa khóa dự bị mở cửa, người bên trong cơ hồ vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền xông đến cửa phòng.
" Bang Duệ, rốt cuộc anh đến đây."
Rõ ràng nhận thấy nữ nhân đã trang điểm qua nhưng khuôn mặt trang điểm
quá đậm khiến Trịnh Bang Duệ khó chịu. Đặc biệt lúc cô chạy tới hướng
anh, trên người nồng nặc mùi nước hoa làm anh suýt chút nghẹt thở ngay
lập tức muốn lùi lại, điều này khiến anh nhớ tới mùi thơm nhàn nhạt dễ
chịu trên người Trình Kỳ Khiết. . . . . .
"Anh thật lâu không đến nhìn người ta rồi . . . . . . Hu hu . . . . . . Chẳng lẽ anh thực sự không cần em nữa?"
Tiếng khóc của Điền Song Song để anh thấy phiền chán, ban đầu gặp gỡ
cùng cô ta là do cô ta là nhân viên phục vụ nhà hàng, biết quan tâm chăm sóc, tính tình đơn thuần, không có tính khí đại tiểu thư nhưng mới ở
chung một chỗ không bao lâu cô ta liền thay đổi. Chẳng những nghĩ hết
cách đòi hỏi quà tặng đắt tiền với anh, còn can thiệp vào mỗi hành tung
của anh, thậm chí tự cho mình là vợ tương lai của anh, khi đó anh liền
quyết định chia tay cùng cô ta vì thế lấy lý do quang minh chính đại là
kết hôn với Trình Kỳ Khiết.
"Chuyện chia tay không phải tôi đã nói rõ với cô rồi sao? Chi phiếu cô đã cầm, bây giờ cô lại khóc sướt
mướt đòi tự sát là chuyện gì?"
Sau khi chia tay cô ta nhiều
lần gọi điện thoại cho anh, anh cũng đã từng gặp mặt cô vài lần, nhưng
sau đó lại phát hiện mình càng ngày càng không cách nào nhịn được cô ta, thật ra bọn họ không có cùng chung chủ đề, cả ngày cô giắt khóe miệng
chỉ có ngày hôm nay thấy những quần áo giầy dép gì, đầu óc trống rỗng
đến đáng sợ.
Không giống Trình Kỳ Khiết, anh nói cô đều hiểu,
thậm chí còn có thể nói lên nhận xét sâu sắc, cùng cô tán gẫu rất vui
vẻ, lúc im lặng cũng rất vui vẻ. . . . . . Đợi chút, tại sao anh lại
nghĩ đến cô? Hôm nay tới nơi này là phải xử lý vấn đề về Điền Song Song .
"Gần đây em gọi điện thoại cho anh...anh đều không bắt máy,
em hết cách rồi, không nhìn thấy anh em liền muốn chết, em nói thật."
Như muốn chứng minh lời của cô ta, Điền Song Song nâng lên cổ tay quấn
mấy vòng lụa trắng, Trịnh Bang Duệ trầm mặt xuống, nắm lấy tay cô ta,
không chút nào thương tiếc mở băng gạc ra, Điền Song Song đau đến kêu to ‘a a’ bởi vì lực nắm tay của anh.
Kéo ra băng gạc, lộ thấy cổ tay căn bản không có một chút vết thương.
Nữ nhân này quá ngu hay là quá lười? Muốn giả bộ cũng giả dạng có chút thành ý được không?
Khuôn mặt anh vặn vẹo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm sắc mặt Điền Song Song đã sợ hãi đến tái nhợt .
"Tôi hận nhất người khác gạt mình, đáng ghét hơn là người tự cho là thông minh nghĩ đùa giỡn tôi."
Anh hất cô ra, cô ngã xuống đất, khóc lên ‘hu hu’.
"Thật xin lỗi. . . . . . Chỉ do em quá yêu anh. . . . . ."
Ngay cả nhìn lại cô ta một cái anh đều lười, mặt lạnh nói: "Tôi sớm nói rõ với cô rồi, tôi lại nhắc lại một lần, căn phòng có thể cho cô, chỉ
cần về sau cô không trở lại quấy rầy tôi, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ
không chỉ như thế này thôi."
Nói xong, Trịnh Bang Duệ đá cánh cửa rời đi.
Anh nghĩ lúc này thật nhanh rời khỏi, ở cùng một chỗ với nữ nhân này
chỉ khiến anh bực mình, cô ta nói dối vụng về, đùa giỡn tâm cơ càng làm
anh thêm khinh thường.
Thay vì lãng phí thời gian trên loại người đó, không bằng dùng tất cả thời gian làm bạn với vợ anh.
Xa nhau, mới biết nhớ cô bao nhiêu.
" Sao Bang Duệ không cùng con trở về?"
Nghe thấy mẹ hỏi thế, Trình Kỳ Khiết cưỡng ép mình nở nụ cười."Anh ấy tạm thời có việc."
"Có việc gì?"
Anh nhận được điện thoại của người phụ nữ kia chạy đến xem cô ta, lời
này dĩ nhiên cô không thể nói, chỉ có thể làm bộ giống như không có việc gì, nói: "Là việc công, không còn biện pháp."
"Việc gì không thể gạt ra?" Mẹ Trình nhăn mày lại."Hôm nay là sinh nhật con đấy."
"Sáng nay Bang Duệ chúc mừng con rồi." Như muốn chứng minh, cô cầm lên
dây chuyền kim cương đeo ở trên cổ. "Mẹ xem, đây chính là quà anh ấy
tặng cho con."
Sắc mặt mẹ Trình nhìn thấy sợi dây chuyền kia đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại."Quà tặng thì được nhưng vẫn nên ở cùng với con a, người phụ nữ muốn không chỉ quà tặng
đắt tiền mà còn cần chính là người đàn ông thật lòng."
Nụ cười Trình Kỳ Khiết cứng đờ.
Cô làm sao không biết đạo lý đó. . . . . .
"Anh ấy đối xử rất tốt với con, mẹ, mẹ không cần yêu cầu cao như vậy,
chẳng qua chỉ một lần không thể đến tham gia ăn cơm nên đừng trách anh
ấy."
“Mẹ là lo cho con...cá tính đứa nhỏ như con mẹ còn không
biết hay sao? Có cái gì khổ cũng thói quen nuốt vào bụng như vỏ chép
khép chặt mình, nói cái gì đều không nói, haiz, đều do mẹ không tốt, làm cho con có vết bớt này mới khiến bản thân mình tự ti lùi bước, nhưng
tiểu Khiết a, trừ cái khuyết điểm nho nhỏ này của con thì những cái khác đều rất tốt, con đáng được đối xử thật tốt, nghìn vạn lần không cần hạ
thấp mình chịu đựng uất ức đó.”
Cô phải nắm chặt nắm tay mới
không khiến mình rớt xuống nước mắt, bởi vì hiểu rõ cô nên mỗi lời mẹ
nói đều đâm trúng vào nội tâm yếu ớt của cô, nhất là cái kia.
"Mẹ, mẹ nói cái thế, đều đã bảo đừng lo lắng, Bang Duệ anh ấy đối với con rất tốt, thật sự đấy, anh ấy đối xử tốt lắm."
Cô chỉ có thể lặp lại những lời này lần nữa, mỗi lần nói một lần như
đang tại thuyết phục bản thân, mỗi lần nói một lần để mình tin tưởng hơn một chút. . . . . .
"Thật sao? Ai, con cũng biết mẹ hay đa nghi, con có biết bố, mẹ với bà ngoại không yên tâm nhất chính là con."
"Mẹ, không cần nói thêm những chuyện ấy." Cô không nghe nổi nữa, Trình
Kỳ Khiết quay mặt đi, nâng lên ly rượu đỏ trên bàn, uống ực một ngụm
lớn, dùng ly rượu che đi vành mắt ửng hồng. Làm ơn, đừng hỏi nữa, cô
không chịu nổi rồi. . . . . .
Cô quay đầu, không quan tâm xem có đột ngột hay không.
"Bà nội, bà thích ăn cua không? Cháu bóc vỏ giúp bà nhé?"
"Oh, được, được, cháu ngoan, tiểu Khiết ngoan nhất."
Cô cúi đầu chuyên tâm bóc vỏ cua, vừa hay có thể không cần đối mặt với
sự hỏi thăm của mọi người, không cần trả lời vấn đề có liên quan giữa cô và Trịnh Bang Duệ, hơn nữa khi cúi đầu cô có thể không cần giả bộ mỉm
cười.
"Bà nội, bóc xong mấy cái này rồi, bà ăn trước đi." Cô đem thịt cua trắng nõn bỏ vào trong bát bà nội.
Bà nội cười vui vẻ, "Trước kia ông nội cháu còn sống đều giúp bà bóc
thịt cua nên mỗi lần ăn thịt cua sẽ khiến bà nhớ tới ông ấy. A, đúng
rồi, Bang Duệ đâu? Nó sao không tới?"
Trong lòng Trình Kỳ
Khiết lại chua xót, nặn ra nụ cười khổ."Anh ấy có chuyện, bà nội." Lặp
lại một lần lí do đã nói cùng mẹ mình.
"Đúng đó. . . . . .
Không biết bây giờ nó đang ở làm cái gì nhưng nhất định nó cũng rất hi
vọng có thể ở cùng với cháu mà không phải vội vàng làm việc công. Đàn
ông phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, cháu nên thông cảm nhiều cho
nó. . . . . ."
Sau đó cô không nghe rõ ràng bà nội nói cái gì,
trong đầu cô chỉ không ngừng nhớ tới bây giờ anh đang làm gì. . . . . .
Cùng người phụ nữ kia ở một chỗ sao? Anh cũng sẽ hôn nữ nhân kia giống
như hôn cô sao? Hay còn làm nhiều hơn thế? Đối phương nhất định so với
cô đẹp hơn, tốt hơn, làm anh vui lòng hơn chứ?
Nghĩ như vậy, sâu trong cổ họng nóng rát như có vật gì mắc ở đó.
Cô lại nâng ly rượu uống một hớp lớn, nhưng không thể nào nuốt trôi cảm giác tắc nghẽn này, vì vậy cô đành phải uống thêm một ngụm nữa, lại
nhiều hơn một ngụm nữa.
Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ
hồ, đầu càng ngày càng choáng váng, cô biết mình uống quá nhiều, tuy
nhiên lại không dừng lại nó được. Cô chưa từng uống say nhưng bây giờ cô cảm thấy uống rượu say cũng tốt, uống say đầu óc sẽ không còn tỉnh táo, sẽ không suy nghĩ anh mỗi giây mỗi phút đang làm gì.
"Tiểu Khiết, con ổn chứ? Hôm nay sao uống nhiều như vậy?"
Ba Trình nhìn lúc cô đứng lên loạng choạng, gương mặt đỏ rực, không khỏi lo lắng.
"Vui vẻ lắm, tất cả mọi người giúp con chúc mừng sinh nhật, con cảm thấy rất vui vẻ."
Chính cô cũng tự bội phục bản thân, ngay cả khi say cũng có thể nói láo nói thuận miệng như vậy.
"Nhìn con không ổn đâu để bố đi gọi điện thoại cho Bang Duệ tới đón con đi?"
"Không cần, không nên quấy rầy anh ấy, con đón taxi thì được rồi."
"Trông bộ dạng này của con, sao chúng ta yên tâm đây?"
"Để con đưa cô trở về." Phan Vũ Hàng chủ động đề xuất giúp đỡ."Bố, mọi người về trước đi, con đưa tiểu Khiết trở về nhà cô ấy."
"Ừ, vậy cũng được. Vũ Hàng, đành làm phiền con."
Đoàn người trong phòng ăn mỗi người đi một ngả, Trình Kỳ Khiết ngồi lên xe anh rể.
Cô vừa lên xe liền ngủ mê man cho đến khi Phan Vũ Hàng kêu cô tỉnh.
"Tiểu Khiết, đến."
"Vâng." Mơ màng mở mắt ra, Trình Kỳ Khiết thấy đại trạch nhà họ Trịnh đang ở trước mắt."Cám ơn anh Vũ Hàng."
Cô đưa tay muốn đi mở ghế lái phụ cửa xe, lại lạc không.
Nhìn cô vươn tay nhưng vẫn chưa nắm được cửa xe, Phan Vũ Hàng cười khổ
lắc đầu, "Đợi chút, em đừng lộn xộn, anh ra mở cửa giúp em."
Anh đỡ Trình Kỳ Khiết xuống xe, bởi vì cô bước thấp bước cao nên anh đành dìu cô tới cổng chính.
Trình Kỳ Khiết cảm thấy đầu rất choáng, mặt đất như đang trôi bồng
bềnh, cô phải tựa đầu vào người anh rể mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Một màn này rơi toàn bộ vào trong mắt Trịnh Bang Duệ đang chờ trong nhà.
Chờ cửa, không sai, anh vừa mới ngồi chờ cô trở về ở trong phòng khách, đời này anh còn chưa có chờ cửa ai.
Sau khi vội vã rời khỏi chỗ Điền Song Song, anh liên lạc với Trình Kỳ
Khiết, nghe điện thoại cũng là mẹ vợ, bác ấy nói Kỳ Khiết đi toilet
nhưng bọn họ cũng sắp kết thúc tiệc liên hoan bảo anh không cần chạy
tới, bọn họ sẽ đưa cô về.
Vì vậy anh giống như chàng trai mới
biết yêu mong chờ nhìn thấy cô, ngay cả bản thân cũng không dám tin anh
sẽ gấp gáp đến thế, không thể bình tĩnh được.
Sau đó cuối cùng
anh cũng trông thấy cô trở về, lại nhìn cô tựa vào trên người đàn ông
khác, nam nhân mà cô thầm mến đã lâu nhưng không có được đang lấy tay ôm eo nhỏ của cô, ở giữa hai người cơ hồ không có một khe hở nào.
Rất khó hình dung tâm trạng anh giây phút này, giống như tận mắt trông
thấy con mèo nhỏ dễ thương cực kỳ dính mình thừa dịp lúc anh không để ý
lại đi làm nũng với người.
Trịnh Bang Duệ tức giận đến cặp mắt đầy máu, suýt nữa muốn lập tức xông lên, chặt đứt cái tay dám cả gan đặt ở trên người cô.
Nhưng anh đột nhiên dừng bước.
Nghĩ tới chuyện gì, ý trí đang sôi sục máu nóng bỗng ‘oang’ một tiếng thẩm thấu lạnh lẽo đến tận bàn chân.
Gần đây không khí mập mờ giữa bọn họ khiến đầu anh mê muội lại quên một chuyện thực ra người trong lòng cô là anh rể của cô.
Lồng ngực anh nhất thời khó khăn nuốt xuống cơn ghen tị trào ra.
" Bang Duệ, này, may quá, cậu ở nhà, tiểu Khiết uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy trở về."
Anh nắm chặt nắm đấm, cố gắng khắc chế ý nghĩ thôi thúc đấm một cú nên trên gương mặt tuấn tú kia.
"Tiểu Khiết" ? Xưng hô thật thân mật.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Vũ Hàng, dường như ánh mắt đó có thể
giết người khiến sau lưng Phan Vũ Hàng không khỏi lạnh toát, khi anh
phát giác ra thì Trịnh Bang Duệ đã lôi Trình Kỳ Khiết khỏi ngực của
anh, ôm chặt vào trong ngực.
"Làm phiền anh, khuya lắm rồi, không tiên lưu anh lại."
Lời nói rất khách khí nhưng làm cho người ta không cảm thấy một chút
xíu nhiệt độ trong đó khiến Phan Vũ Hàng rõ ràng cảm thấy đối phương
đang hạ lệnh đuổi khách.
"Vậy. . . . . . Tôi đi trước."
Anh vội vã gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài, hết cách rồi, vẻ mặt kia
của Trịnh Bang Duệ gây áp lực quá lớn. Mãi cho đến khi lên xe, Phan Vũ
Hàng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lúc bất chợt, anh cong khóe miệng lên.
Mẹ vợ còn lo lắng tiểu Khiết sống không tốt, sợ Trịnh Bang Duệ không
để tâm đến tiểu Khiết, nếu xem tình huống vừa rồi thì việc lo lắng đó
căn bản là dư thừa. Nhìn Trịnh Bang Duệ thấy anh dìu tiểu Khiết vào cửa
đã có bộ dạng đố kỵ dữ dội còn vội vã kéo tiểu Khiết về bên cạnh mình.
Ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy nói anh ta không quan tâm tiểu Khiết ai tin được?
A, trở về anh đã có chuyện nói với vợ.
Tâm tình Phan Vũ Hàng vui vẻ lái xe rời khỏi đại trạch nhà họ Trịnh.
Mà trong nhà, Trịnh Bang Duệ đang ôm Trình Kỳ Khiết trở lại gian phòng của họ.
Sắc mặt của anh xanh mét, trong lòng cảm giác khó chịu mãi không thấy hết.
Tại sao cô có thể tựa vào người đàn ông khác? Tại sao cô lại để nam
nhân khác ôm hông cô? Mỗi bộ phận trên cơ thể cô chỉ có thể để anh đụng
vào.
Cô là vợ của anh, tại sao có thể nhìn người khác, nghĩ tới người khác?
Lúc này Trịnh Bang Duệ đã không muốn tuân thủ hiệp định ban đầu của bọn họ "Không can thiệp vào chuyện của nhau" , "Mỗi người đều có tự do".
Chết tiệt, anh chính là không muốn cho cô có cái gì tự do.
Cô là của anh.
"Đau quá. . . . . ."
Anh nghe thấy cô lẩm bẩm rên rỉ kháng nghị, phát hiện mình ôm cô quá
chặt, anh thoáng buông lỏng tay, để cho cô nằm thẳng trên giường.
Trình Kỳ Khiết nằm ở trên giường, mắt say lờ đờ mờ mịt nhìn khuôn mặt ở trên cô, không nhịn được vươn tay khẽ vuốt dung nhan anh tuấn khiến cô
mê muội này, ngón tay lướt qua lông mày rậm nghiêm nghị, sống mũi cao
còn có đôi môi mỏng hấp dẫn đã hôn qua cô.
Trời, cô thật sự thích anh, thích đến mức đau lòng.
Tại sao anh không thể thuộc về cô?
Hai mắt cô nồng đậm tình cảm khiến trái tim Trịnh Bang Duệ rung động
một hồi, bất kỳ nam nhân nào bị ánh mắt chuyên chú nhìn như thế cũng sẽ
bị hòa tan? Nhưng ánh mắt ấy của cô thể hiện vì anh sao? Nghĩ đến cô có
thể coi anh thành người đàn ông khác, anh cắn chặt răng, không nhịn được tóm chặt tay của cô hỏi.
"Em đang say, vậy em biết anh là ai sao?"
Cô hoảng hốt mỉm cười, giống như đang cười anh hỏi một vấn đề ngốc nghếch.
"Biết chứ."
"Anh là ai?"
". . . . . . Bang Duệ."
Vui mừng quá đối che lấp anh nhưng vẫn chưa làm anh thấy thỏa mãn, cầm
lấy tay cô, anh buộc cô nói thêm một câu nữa: "Gọi anh là chồng, anh là
người đàn ông của em."
Cô cong lên khóe miệng tiếng kêu ngọt ngào: "Chồng."
Trán anh nóng lên, không biết vì sao nghe cô gọi an như vậy lại làm anh có cảm giác thỏa mãn, không chỉ trán nóng lên mà còn có thân thể đang
dán chặt vào người cô.
"Gọi một lần nữa." Môi của anh dán sát vào tai cô nhỏ giọng ra lệnh.
Hơi thở ấm áp, trầm thấp có từ tính của đàn ông khiến toàn thân Trình
Kỳ Khiết mềm nhũn, đầu cũng ngưng vận hành, nghe theo bản năng bị điều
khiển."Chồng"
Miệng của cô bị hôn, nói không ra nhiều lời hơn nữa, chỉ còn lại thở dốc hỗn loạn.
Bàn tay to của anh vội vàng đưa vào trong quần áo của cô, chiếm giữ
vuốt ve thân thể cô, đồng thời môi của anh cũng không còn bỏ qua cô, bá
đạo hôn cô, như muốn in dấu thuộc về vết tích của riêng anh , bừa bãi
xâm lược mỗi chỗ trong khoang miệng cô.
Đừng nói có thời gian
tự hỏi vì sao anh sẽ biến thành như vậy, Trình Kỳ Khiết chỉ có thể bị
động thừa nhận ứng phó với nhiệt tình từ anh, cảm xúc mãnh liệt cùng hơi rượu bốc lên làm đầu cô không cách nào vận hành, ngay cả khi anh lột bỏ quần áo cô rồi rút đi quần áo anh lúc nào để đè lên trên người cô, cô
cũng không biết rõ.
Anh dùng lực rất mạnh đụng chạm vào mỗi
chỗ trên thân thể cô, từng cái xúc giác đều lưu lại dấu vết nóng bỏng
như cố ý muốn biểu thị công khai chủ quyền của mình ở trên cổ cô, trước
ngực, thắt lưng, lưu lại rất nhiều vết hôn làm người ta xấu hổ.
"Của anh. . . . . ." Anh nhiệt tình hôn lên bên tai cô, nói ra lời tuyên bố.
Một vật nóng rực kiên trì chống đỡ ở chỗ mềm mại quan trọng của cô, cô
còn chưa kịp cảm thấy lúng túng hoảng sợ, anh đã nhồi nhét vào trong cơ
thể cô.
"Hu. . . . . ." Cô bật ra tiếng rên rỉ.
Như
muốn an ủi cô, anh không ngừng hôn từng chỗ nhỏ trên khuôn mặt cô, từng
cái hôn vào trán của cô, sống mũi, gương mặt, cổ tuy dịu dàng nhưng cũng bá đạo, từ đầu đến cuối đều đong đưa đẩy vào.
Lúc đầu có chút đau đớn sau đó cô liền tiếp tục cảm nhận được thỏa mãn cùng tràn đầy không gì sánh kịp.
Ôm chằm lấy chồng của cô. . . . . .
Bọn họ rốt cuộc chính thực thành vợ chồng. . . . . .
Hai mắt đẫm lệ, cô vuốt ve mặt của anh, thì ra khuôn mặt luôn nghiêm
túc, trầm mặc ít nói như một người máy không có tình cảm cũng sẽ có lúc
ánh mắt nóng rực cùng vẻ mặt sa vào vào trong tình dục khiến người ta
nghẹt thở như vậy.
Một giây sau, suy nghĩ của cô bị bao phủ bởi một luồng sóng do sự điên cuồng tiến vào của anh tạo ra, tất cả các
giác quan của cô đều tràn ngập anh, chìm đắm thật sâu ở trong sung sướng đỉnh cao.