“Đúng vậy.” Đường Mặc Vũ đứng thẳng người, như là nhìn thấy cái gì
đó, anh trực tiếp đi ra ngoài, khi đó, cũng không thèm quay lại, lại
càng không muốn nói mời Lý Nhiên đi cùng.
Lý Nhiên sửng sốt, nhưng cô không hề lo lắng, đây mới chỉ bắt đầu, cô tự tin người đàn ông này sẽ thuộc về cô, cũng chỉ có anh ta mới đúng
người cô muốn, trước kia có Bạch Nặc, cô không can thiệp, bây giờ anh ta đã độc thân, nếu lần này cô buông tay thì không còn cơ hội nào khác, cô thấy choáng váng, vội lấy một ly trái cây, sau đó đi ra ngoài.
Lý Ngôn Hi tựa vào lan can, tự chơi một mình, chân cô có chút tê tê,
uống nhiều nước thế này, cô phải đi WC, chỉ không ngờ, khi đi ra, lại
phát hiện một phu rất đẹp, nó không giống bên trong phòng, bên trong là
nhà kính trồng hoa, cho dù bên ngoài đều tàn lụi, nhưng nơi này vẫn trăm hoa đua nở, không biết người nào trồng hoa ở nơi này, cho dù là mùa
đông lạnh cũng có thể nhìn thấy hoa nở, đúng là một nơi đáng hưởng thụ.
“Cô thích nơi này?”
“Đúng, thích.” Cô trả lời, có chút sửng sốt, vừa rồi là ai nói chuyện thế?
Cô quay đầu lại, thấy đôi mắt có thể hút linh hồn cô vào trong đó.
Là anh, người đàn ông đó. Sao anh ta lại ở đây ? Cô lui về sau một bước, lan can ở đằng sau nên cô không còn đường thối lui nữa.
Đường Mặc Vũ nhíu mày, phụ nữ thật phiền phức, nhưng sao, lần đầu
tiên có người nói chuyện với anh lại sợ hãi như vậy. Khuôn mặt này của
anh đáng sợ đến thế sao?
“Trông tôi xấu thế à?” Anh cúi người, phối hợp với chiều cao của cô,
một thiếu nữ nhỏ xinh, áng chừng chưa đến 160cm, thân thể cực kì tương
xứng, nhưng anh nhớ kỹ khuôn mặt này, nếu không phải vì khuôn mặt này,
Lạc Tuyết của anh cũng sẽ không phải chết, cho nên anh đã từng nói, bọn
họ sẽ gặp nhau nhanh thôi, đương nhiên, rất nhanh nói tạm biệt.
“Không.” Lý Ngôn Hi vốn phát hiện lúc này ánh mắt Đường Mặc Vũ rất
phức tạp, cô không ngừng lắc đầu, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, cô
không dám hồi hộp, nhưng lại rất hồi hộp, bởi vì trong lòng cô có cảm
giác xúc động kì lạ, giống như đã từng quen biết.
“Vậy trong tôi đáng sợ lắm à?”
“Không có.” Lý Ngôn Hi lắc đầu, miệng nói không có nhưng thật ra cô
muốn chui xuống lỗ, cô cảm nhận được hơi thở của anh, rất ấm, còn mang
theo mùi bạc hà nhàn nhạt thơm ngát, để lòng cô nhảy dựng lên.
Cô cẩn thận vẫn duy trì khoảng cách giữa bọn họ, sợ anh nhìn thấy vẻ bất an trong mắt cô, còn cả tiếng tim đập nhanh nữa.
Đường Mặc Vũ tựa người vào tường, nhìn phòng hoa rộng lớn trước mắt : “ Trông cũng được, chúng nó có thể sống lâu, qua mùa đông, đến mùa xuân sang năm.”
Lý Ngôn Hi xoay người : “ Thật sao?” Cô hỏi một tiếng, nhưng vội vàng đóng miệng lại, không nói gì nữa.
“Đúng vậy.” Đường Mặc Vũ trả lời : “ Mẹ tôi trồng hoa ở đây, bà ấy
chăm sóc rất cẩn thận, bà nói hoa cũng có sinh mạng, bà rất yêu hoa, bà
còn nói rằng hoa cũng có cảm giác cô đơn, cho nên,mỗi loại hoa đều trồng mấy khóm.
Lý Ngôn Hi không ngờ, cô khẽ chớp chớp, thật sự không ngờ nơi này do
mẹ anh ta trồng, hoa được chăm sóc tốt, xem ra người chăm sóc rất quan
tâm đến nó, mẹ anh ta nhất định là người rất điềm đạm.
Mẹ… Nếu nói mẹ cô, có phải cũng như vậy không?… Cô từng nhìn qua ảnh
mẹ mình, cô rất giống mẹ, cô lại không có ấn tượng gì cả. Tiểu Phương
nói, mẹ cô mất lúc cô mới 1 tuổi, khi đó, cô còn quá nhỏ, đương nhiên
không có chút ấn tượng gì cả.
Mẹ là như vậy, điềm đạm hiền lành, có bàn tay ấm áp.
“Suy nghĩ gì thế?” Giọng nam ngẫu nhiên vang lên, cô sửng sốt, không
có gì, cô không muốn rời khỏi nơi này, bởi nơi này rất đẹp, còn có thể
nghĩ đến mẹ.
“Tên cô là gì?” Đường Mặc Vũ tựa lưng vào lan can, nhìn thiếu nữ đang cúi đầu trước mặt, hai mắt nheo lại, một chút hận cực nhạt thoáng hiện
lên, lại biến mất rất nhanh.
“Lý Ngôn Hi.” Cô thành thật trả lời, không có điểm phòng bị.
“Tôi tên Đường Mặc Vũ.” Đường Mặc Vũ đưa tay chìa trước mặt cô, mà Lý Ngôn Hi chỉ sừng sỡ nhìn tay anh, không biết anh định làm gì.
“Cô không muốn bắt tay à?” Đường Mặc Vũ nhíu mày, nhưng không có tức giận.
Lý Ngôn Hi mới đưa tay ra, nắm tay anh, lúc nắm tay, cô phát hiện
giữa bọn họ có sự khác nhau rất lớn, tay anh thật sự lớn, rất mạnh,
không giống cô, không làm được việc nặng gì, là con chim trong lồng vô
dụng.
Đường Mặc Vũ khá bất ngờ, cô chỉ có một phản ứng với anh thôi sao?
Chị của cô luôn tìm cách hấp dẫn anh, không thể phủ nhận, đó là một
người cực kì thông minh nhưng nếu cô là cố ý, thì tâm tư của cô so với
người chị còn đáng sợ hơn. Nhưng mà, ánh mắt này rất trong sáng.
“Tôi nghĩ cô có biết tôi?” Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng giương môi, không
phải là có, mà là chắc chắn, gần đây xảy ra chuyện lớn như vậy, trên
tivi, báo chí có đăng thời gian rất dài, trừ phi cô không xem tivi, xem
báo chí, nếu không thì không có khả năng không biết anh.
Chí có điều, câu trả lời lại dự đoán của anh, Lý Ngôn Hi lắc đầu : “
Tôi không biết.” Câu trả lời này khiến Đường Mặc Vũ khẽ nhếch môi lên.
Trường hợp này, anh đã gặp nhiều rồi.
Lý Ngôn Hi lại nói tiếp, lần này khiến anh có phần bất ngờ.
“Có lẽ trước kia có quen biết.” Lý Ngôn Hi lại nhỏ giọng bổ sung một
câu : “ Nơi này khiến tôi đã từng chịu nhiều bi thương, chuyện trước kia không nhớ rõ, cũng không biết có quen biết anh không?” Cô xấu hổ cười,
Trong mắt hiện lên vẻ mê mang.
Cô là ai, là ai…. Không ai có thể trả lời cô, bao gồm cả cô.
“Ra là vậy.” Đường Mặc Vũ cũng không có phản ứng gì nhiều, sắc mặt
vẫn bình tĩnh, khóe môi anh vô tình nhếch lên. Mất trí nhớ, thật sao ?
Mặc kệ thật hay giả, tôi cũng không thể quên mọi chuyện của cô.