Cả người lạc tuyết toàn là máu, anh sẽ không bao giờ quên, càng không buông tha cô. Muốn dùng chiêu mất trí nhớ để trốn tránh lỗi phạm phải
sao, không có khả năng đâu.
Cô có thể sống lại một lần nữa. nhưng Lạc Tuyết, cô ấy không còn cơ hội nữa rồi.
Con người đen của anh đột nhiên biến lạnh, nhưng Lý Ngôn Hi cũng hề
phát hiện ra, cô lui người lại, người đàn ông này khiến cô rất áp lực,
không giống cảm giác như người cùng nhà, hình như người đàn ông này
không hề có ác ý.
Mà về sau cô mới biết được, có khi, cô không thừa nhận, lại càng dễ phát sinh.
Lần này trực giác của cô lại sai.
“Cho cô thứ này.” Cô vẫn còn bị cuốn hút giữa rừng hoa đẹp này, đột
nhiên có con gấu chặn tầm mắt cô. Cô sửng sốt, nhìn con gấu trước mặt,
dài một thước, sẫm màu, trông rất đáng yêu, nhất là bàn tay nó đặt ở con mắt, có phần thẹn thùng, mà cô cũng không biết rằng, con gấu này có cái tên rất thẹn thùng.
Cô vội vã bắt lấy, ôm vào lòng, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn một cách khó hiểu.
“Anh, sao lại cho tôi?” Cô không hiểu, không phải anh mua à, sao lại
đưa cho cô, mà con gấu này lấy ở đâu ra, anh biết làm ảo thuật à?”
“Cô có thích không?” Đường Mặc Vũ nhếch khóe miệng, nghiêng người tựa một bên, là động tác đơn giản nhưng nếu là anh làm, vẫn có mười phần
quý khí, không thể không thừa nhận rằng trời sinh người đàn ông này được mến mộ, mà với khuôn mặt của anh, không đi làm minh tinh thì quá đáng
tiếc.
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng cắn môi, chỉ ôm chặt con gấu trong lòng, cực kì thích.
“Anh….” Cô vừa định nói, nhưng thấy một bóng mờ rơi vào tầm mắt của
cô, cô cảm thấy tay anh đang mơn trớn mặt cô, gần đến nỗi có thể cảm
nhận được tiếng hít thở ấm áp đó, làn da người này rất đẹp, cô lại lùi
một bước, nhưng phát hiện đằng sau không còn đường lùi nào nữa.
Cô nhắm chặt mắt, nhưng vẫn ôm con gấu đó, cô cảm thấy tóc mình hơi
động đậy, lại thấy cả người Đường Mặc Vũ đã đứng thẳng, trong tay anh
còn cầm một chiếc lá cây.
“Trên tóc cô có lá cây.” Anh cúi xuống, trong nháy mắt giống như hòa
tan vào băng sơn, ấm áp vô cùng, cười cực kì thanh nhã, cực kì mê người.
“Cảm ơn anh.” Cô nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn, nhếch hai mép lên, cực kì giống bông liễu bay trong gió xuân, hai mắt mê loạn.
Mà cô không biết rằng, bóng người rời khỏi nơi đó trong xa… Có vài lá cây vàng úa rơi xuống, rơi vào chỗ người kia vừa đứng, dường như từ đó
chỗ đó có chút oán hận.
“Được, tôi đi đây, nhớ tên tôi nhé. Ngôn Hi, chúng ta…. Còn có thể gặp nhau đấy.”
Đường Mặc Vũ khom người xuống, nhìn hai mắt vô cùng trong sáng của Lý Ngôn Hi.
Lý Ngôn Hi gật đầu, cô nhớ kĩ, tên anh là Đường Mặc Vũ.
“Được, nếu lần sau, cô không nhớ tên tôi, tôi sẽ rất tức giận đó.”
Đường Mặc Vũ cười nhếch mép, tuy là uy hiếp nhưng không có nửa điểm sát
thương, anh đang nói đùa, có lẽ sẽ lừa cô, giống như lừa một đứa trẻ
vậy.
“Tôi biết rồi.” Lý Ngôn Hi đồng ý, một gật đầu, lông mày thanh tú vội nheo lại.
“Sao thế, cô có chuyện gì à ?” Đường Mặc Vũ liếc mắt nhìn thấy cô có suy nghĩ trong lòng, nhưng không có nói cho anh biết.
Lý Ngôn Hi mở miệng : “Đường tiên sinh,chúng ta đã từng gặp ở đâu
chưa?” Cô mạo muội, hỏi người đàn ông xa lạ này, cảm giác giống như đã
từng quen biết ngày càng mãnh liệt, hình như trước kia cũng có một người như vậy, cô nhìn anh, vẫn nhìn Đường Mặc Vũ đút tay trong túi quần,
cười không nói gì. Mãi lúc lâu anh mới mở miệng : “ Nếu cô cho là như
vậy, thì tôi sẽ coi như chúng ta quen biết từ trước rồi.” Trong miệng
anh đang nói mà ánh mắt hiện vẻ châm chọc, đây là chiêu các phụ nữ hay
dùng, giống như đã từng quen biết từ trước, thật vô vị.
Cô muốn giả tạo, anh cũng sẽ giả tạo, nhưng, ánh mắt trong sáng lớn
lên trên khuôn mặt cô, đáng tiếc quá, rất khó rằng, một thiếu nữ có đôi
mắt như vậy, hai tay lại vấy máu của người khác.
Hơn nữa, anh bỏ qua khuôn mặt cô, mắt trông coi đôi mắt của cô, Lạc
Tuyết…. Lạc Tuyết…. Nhìn kĩ, anh phát hiện, mắt cô rất giống Lạc Tuyết,
không phải nói vẻ ngoài, mà là cảm giác.
Anh nhẹ nhàng liếc mắt, đứng thẳng người, như vậy cũng được, anh sẽ nhớ suốt đời, là ai đã cướp đi sinh mạng của Lạc Tuyết.
“Tôi đi đây, Ngôn Hi, nhớ nhé, đừng quên tôi.” Đường Mặc Vũ lại cúi
người xuống, nhìn chằm chằm mặt cô, thấy cô không có phản ứng, anh cũng
xoay người rời khỏi.
Lý Ngôn Hi hơi nhíu mày, trên mặt còn có chút hơi thở của anh, cô
nhìn bờ vai anh, lại chuyển sang dáng người, đến khi dần tan biết, ánh
sáng trong tầm mắt cô dần tối sầm lại.
Cô cúi đầu, ôm chặt con gấu vào lòng, giống như ôm bảo bối vậy.
Trở lại hội trường lúc này đang náo nhiệt, bên trong lòng có âm nhạc
êm tai đang vang lên, cô không ngừng nhìn bốn phía, muốn đi tìm bóng
dáng người đàn ông kia, nhưng không thấy, anh đã đi mất rồi.
“Ngôn Hi, em không cần tìm đâu, người đấy đã đi rồi.” Lý Ngôn Hi
ngẩng đầu, ánh sáng trước mắt bị chặn, mà người nói chuyện không phải ai khác, chính là chị của cô, Lý Nhiên.
“Chị, sao chị biết em tìm người khác?” Cô nháy mắt khó hiểu, thấy
trên mặt Lý Nhiên cười lạnh, thực sự không giống người chị mà cô từng
quen.
“Chị đã nhìn thấy, Ngôn Hi, thì ra chị đã sai rồi.” Lý Nhiên nhìn
chằm chằm mắt Ngôn Hi, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ châm chọc : “ Ngôn Hi,
chị đã đề phòng mọi người, đánh bại mọi người, nhưng chị mới phát hiện,
hóa ra kẻ địch lớn nhất của chị lại ở đây.”
Lý Ngôn Hi không hiểu : “ Em không hiểu chị nói gì ?” Sao càng nghe
càng khó hiểu, cô không biết chị đang nói gì, mội câu cũng không hiểu,
ai là kẻ địch…
“Kẻ địch,là em…. Em gái của chị.” Lý Nhiên gằn từng tiếng, cô nhẹ
nhàng tiến bước, không bao giờ cô là người chị ân cần trong lòng Lý Ngôn Hi nữa… bây giờ cô đang ghen tị, cô lạnh nhạt, cô coi em gái là kẻ
địch.
Lý Ngôn Hi ôm chặt con gấu trong lòng, sau đó lùi về sau một bước.