“ Em không có phát hiện gì sao, ánh mắt của thằng bé kia thật đặc
biệt, cực kì giống như của một người mà anh quen biết…”, Thiệu Khải tựa
một bên thân thể vào kệ hàng bên cạnh, không ngừng nhìn chằm chằm vào
ánh mắt của Đường Mặt Vũ, thật là rất giống, nếu không phải là tận mắt
nhìn thấy, anh cũng không thể nào tin được trên đời này lại có ánh mắt
giống nhau y như đúc đến vậy, đúng, là ánh mắt đó, là cảm giác đó.
“ Ai cơ ?” Người phụ nữ nhìn nửa ngày trời, nhưng vẫn không thể nào
nhìn ra, “ Em nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy một bên mắt nó có 1 vết
bớt, thật khó coi, nhìn cứ như là mắt gấu mèo vậy!”.
Thiệu Khải nhẹ nhàng thở một hơi, anh thu hồi lại tầm mắt của mình, ý cười bên môi nhàn nhạt có chút chua sót : “ Giống Đường Mặc Vũ”.
Ánh mắt cô gái đột nhiên mở to hơn : “ Anh nói bậy bạ cái gì đó,
Đường Mặc Vũ, anh ta không phải bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện
sao?”
“ Đúng vậy, người bạn tốt nhất của anh , Đường Mặc Vũ, đã bị tai nạn
xe cộ trước đó vài ngày, hiện tại vẫn còn đang hôn mê, đã được bác sĩ
chuẩn đoán là sẽ trở thành người thực vật, bác Đường cũng chỉ có mỗi
Đường Mặc Vũ là con, tình hình hiện tại thật là đáng thương …”. Nhớ tới
chuyện đó, Thiệu Khải rất là khổ sở, thật khó mà tin được, một người đàn ông hoàn hảo, uy quyền, không tìm ra được một chút nhược điểm nào như
thế, lại trở thành người thực vật. Anh nhìn vài lần, mỗi một lần nhìn
thấy, một người đàn ông mạnh mẽ như anh cũng không thể kiềm chế được cảm xúc mà nghẹn ngào, hốc mắt chớm đỏ.
“ Đúng vậy, thật đáng tiếc!” Cô gái không khỏi lắc đầu : “ Một người
đàn ông lớn lên đẹp trai, phong độ, gia cảnh lại giàu có, em nghe nói
anh ấy còn sắp kết hôn nữa, mà cô dâu kia đâu?”. Cô gái kì quái hỏi môt
câu “ Như thế nào mà gần đây lại không nghe thấy tin tức gì về cô dâu
kia nhỉ?”.
“ Cô dâu?” Thiêu Khải không khỏi nhếch khóe môi : “ Cô gái kia không
nên nhắc đến thì hơn.”. Anh lại một lần nữa nhìn Đường Mặc Vũ, quả nhiên là càng nhìn càng thấy giống, cực kỳ giống, tuy rằng dung mạo khi
trưởng thành tuyệt đối không giống, căn bản là hai người khác nhau,
nhưng cảm giác này rõ ràng là giống nhau khiến cho anh có chút mơ hồ.
Anh theo bản năng cầm bóp tiền trên tay, không khỏi bước qua bên kia.
“ Xin hỏi, đây là con của cô sao?”, Thiệu Khải cúi đầu, hỏi Lạc Tuyết đang ôm đứa bé trên tay, cũng không vì cô mặc quần áo cũ kĩ, rách nát
mà ghét bỏ cô.
Lạc Tuyết quay người qua, nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ đang
đứng trước mặt, cô không khỏi sững sờ, “ Anh là đang nói chuyện với tôi
sao?”.
“ Đúng vậy.”, người đàn ông cười ôn hòa, nhưng ánh mắt vẫn dán vè
phía Đường Mặc Vũ. “ Đứa bé này là con cô sao, nó thật đáng yêu”.
“^^”, Lạc Tuyết gật đầu, tay đặt trên vai Đường Mặc Vũ. Chỉ là, khi
nghe được người khác khen Đường Mặc Vũ đáng yêu, cô giống như ăn phải
đường, thật ngọt ngào.
“ Tôi có thể ôm nó không?”, Thiệu Khải đột nhiên vươn tay, “ Tôi rất
thích đứa bé này, cô không cần lo lắng, tôi chỉ muốn ôm bé thôi!”. Anh
biết yêu cầu này hơi kì quái, nhưng thật xin lỗi, anh thật sự muốn nhìn
ánh mắt đứa bé này nhiều hơn một chút, ánh mắt giống ánh mắt Đường Mặc
Vũ.
Lạc Tuyết nheo nheo mắt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận giao
Đường Mặc Vũ qua tay Thiệu Khải, người vẫn luôn miệng nói thích Tiểu Vũ, cho nên cô rất vui vẻ, rốt cục có người không ghét bỏ cô cùng với Tiểu
Vũ rồi.