Bạch Nặc nhìn thoáng qua bốn phía, có rất nhiều người đang nhìn cô,
cô không khỏi nhíu mày, chuyện này cũng nên dừng lại ở đây, cô cũng
không muốn làm xấu đi danh tiếng của mình.
“ Lần này xem như cô may mắn…”, Cô khinh thường liếc mắt nhìn Lạc
Tuyết một cái, giống như bố thí cho cô một câu “ Cô tốt nhất đừng xuất
hiện ở đây lần nào nữa, một kẻ nhặt rác bẩn thỉu!”, Cô không khách khí
nói Lạc Tuyết, mà mọi người xung quanh khi nghe nói đến câu kia “ người
nhặt rác”, cũng không tự chủ được lui về phía sau một bước, cái loại
chức nghiệp này trong mắt bọn họ thật sự rất đê tiện sao?
“ Chúng ta đi”, Bạch Nặc kéo tay người đàn ông ngoại quốc, xoay người bước ngang qua cô, không để ý rằng có một đôi mắt thâm trầm nhìn hai
cánh tay đang nắm kia của họ, ánh nhìn rất lạnh lẽo.
Lạc Tuyết vỗ vỗ lưng của Đường Mặc Vũ, lại tiếp tục đặt cậu ở trên xe đẩy.
“ Tiểu vũ không cần phải sợ, không có việc gì đâu”. Cô cười với Đường Mặc Vũ, giống như người vừa nãy bị bắt nạt không phải là cô, bị người
mắng cũng không phải là cô, bất kể là lúc nào, cô cũng đều có thể cười
đến vô tư vô lo, giống như cho dù trong cuộc soogns cô đã trải qua boa
khó khăn nhưng mà mỗi ngày cô điều tươi cười vui vẻ mà sống.
Cô cố gắng để sống, giống như là chưa từng chịu qua khổ cực, khó khăn gì.
Cô cố gắng cười, giống như cô đang ôm trong tay rất nhiều hạnh phúc vậy.
Đường Mặc Vũ nắm lấy vài lọn tóc của cô, sau đó đột nhiên buông ra,
cảm thấy bực bội, giống như một đứa trẻ không có được thứ mình thích.
Bây giờ anh chỉ muốn biết, người đàn ông kia là ai, mà Bạch Nặc với hắn
ta có mối quan hệ gì.
Lạc Tuyết lại đẩy Đường Mặc Vũ đang ngồi trên xe đi mua thêm chút đồ
đạc, cô nhẹ nhàng hạ thấp mi mắt của mình, lúc chỉ có một mình, cô biết
kỳ thực bản thân vẫn có một chút tủi thân và chua sót.
Cô đứng ở đó, hết xem này lại xem nọ, Đường Mặc Vũ lẳng lạng ngồi
trên xe, thản nhiên mở hai mắt, cũng thấy được một khuôn mặt quen thuộc, hai phiến môi anh nhẹ nhàng nhấp một chút, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm
vào người đàn ông đứng cách đó không xa, mà người đàn ông đó cũng thấy
anh, thậm chí còn cười với anh.
“ Thiệu Khải, anh nhìn cái gì vậy?”. Người phụ nữ bên cạnh kì quái
hỏi, từ đằng sau đi tới, theo ánh mắt anh ấy nhìn lại, kết quả là bỗng
nhiên bưng kín miệng, thật sự muốn đem câu vừa nói ra khỏi miệng nuốt
vào lại.
“ Đứa bé này kì quái quá…”.
Vì sao anh ấy muốn nhìn nó, cô kéo quần áo của anh, thật sự không hiểu đứa bé xấu như vậy có cái gì hay mà nhìn chứ.