Đầu của anh bị xoa nhẹ một chút, cái kia chẳng qua là cái tay nhặt
rác, nhưng anh không có cảm giác chán ghét như trước, chỉ có 1 sự dịu
dàng đang tiến dần vào trong tâm can anh. Một chút lãnh ngạo , xem
thường cũng bắt đầu mềm mại.
Kì thực cô gái này cũng có một chút gi đó đáng yêu, đương nhiên nếu như mà không xưng hô mẹ – con với anh thì càng tốt.
Lạc Tuyết cầm túi rác trong tay đem đến tiệm thu mua phế liệu, hàng
ngày ở chỗ này làm loại việc như thế để kiếm tiền sinh sống nhưng số
tiền cô kiếm được chỉ đủ ăn chứ cũng không dư dả bao nhiêu.
“ Của cô tổng cộng là 20 đồng!” Có ngừơi đem một xâu 20 đồng đặt vào
tay Lạc Tuyết, cô nắm chặt tiền trong tay rồi ôm lấy Đường Mặc Vũ đang
cột trên người.
“Tiểu Vũ, chúng ta có tiền , mẹ có thể mua trứng gà cho con ăn rồi!”, Cô cao hứng nở nụ cười, một đôi mắt tươi cười xinh đẹp, sạch sẽ, thuần
khiết mà lại không lẫn nửa phần tạp chất. Cô một chút cũng không nghĩ
rằng sự tồn tại của đứa bé này đối với cô sẽ là một gánh nặng. Vốn dĩ cô có thể mua rất nhiều đồ đạc gì đó cho bản thân, ít nhất là 1 bộ quần áo cùng 1 đôi giày mới hay có lẽ cũng được 1 bữa ăn uống no nê.
Đường Mặc Vũ kề vào trên vai cô, nhìn cô cất từng bước một,trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại xót xa, 20 đồng, đây là thành quả mà cô đã làm việc mệt mỏi cả ngày, trước kia 20 đồng đối với anh mà nói thật
không đáng bao nhiêu, thật sự anh cũng không biết rằng 20 đồng có thể
dùng để làm nhiều việc như vậy, quần áo của anh, sữa bột cho anh, hết
thảy những thứ anh dùng đều là do chính bản thân cô gái này dùng hai tay vất vả kiếm được.
Hơn nữa còn là thật sự rất rất vất vả…
Anh giật giật tóc Lạc Tuyết, đem mặt mình tựa vào vai cô, ánh mắt ẩn chứa một luồng ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời, mà cái gương mặt xấu xí kia mơ hồ cũng lộ ra 1 loại khí chất dụ hoặc…
Chớp mắt, Lạc Tuyết đem Đường Mặc Vũ đặt ở trên xe đẩy hàng, sau đó
mua những thứ cần sử dụng, thật sự thì đây chỉ là những thứ anh dùng,
còn bản thân cô thì chẳng mua gì cả.
Cô tiếp tục đi tới, cũng là không có để ý rằng mình sắp va phải cô gái đối diện đang đi ngược hướng về phía mình.
“ Xin lỗi.” Cô vội vã xin lỗi.
“ Cô làm gì vậy, bẩn chết đi được”, Cô gái kia không khách khí mà lên tiếng, nhìn qua bộ quần áo cũ rách của Lạc Tuyết, không khỏi chun mũi
lại, đây là mùi gì đây chứ, cô gái này từ đâu ra mà lại khó ngửi như
thế.
“ Tôi xin lỗi”, Lạc Tuyết tiếp tục xin lỗi, cô bản thân thấp kém,
thân thể rụt lại một chút, chỉ sợ mùi hương trên cơ thể mình làm cho
người khác khó chịu. Cho nên, nếu như không cần thiết, bình thường cô sẽ không xuất hiện ở nhiều nơi.
“ Tôi muốn cô xin lỗi thì có ích lợi gì chứ, bộ quần áo này rất quý
giá, một bộ cũng mấy vạn, cô có khả năng bồi thường lại một bộ y như
thế cho tôi không?”. Cô gái kia nâng mặt lên, đây chính là một khuôn
mặt vô cùng xinh đẹp, bộ quần áo trên người thập phần thời thượng, vừa
nhìn thấy đã biết là tiểu thư của một gia đình giàu có.
Mà nội tâm Đường Mặc Vũ cả kinh, cái giọng nói này, là….
Anh vội nâng đầu lên, ánh mắt không khỏi trừng lớn một cái.
Bạch Nặc…