Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 44: Q.1 - Chương 44: Công việc này mà cũng muốn chia địa bàn?




Đường Mặc Vũ ngửi cái mùi khó chịu này muốn ngất đi thôi , anh nằm mơ cũng không thể ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân sẽ ở cạnh với rác, hơn nữa còn chính là suốt một ngày.

Lạc Tuyết đi qua đi lại, cô cúi người xuống nhặt một cái chai, nhưng mà tay còn chưa cầm chắc thì cái chai trong tay đã bị người ta giựt, tay cô còn đang ở giữa không trung mà cái chai cũng không còn.

“ Nơi này là địa bàn của tao, bọn mày mau cút đi nơi khác!!! “. Một người đàn ông trung niên đem cái chai vừa giành được bỏ vào túi của hắn, sau đó dùng lực đẩy Lạc Tuyết. Lạc Tuyết ôm đứa nhỏ trong lòng, bị đẩy ngã xuống đất, cô chỉ có thể thân thể mình che chắn cho đứa bé để Đường Mặc Vũ không bị thương tổn. Mặc dù , chính cô bị đẩy té cũng vô cùng đau đớn.

“ Tao cảnh cáo mày, nếu lần sau mày còn đến chỗ này nữa thì tao sẽ đánh mày! “. Người đàn ông đó nắm chặt hai tay , gương mặt dữ tợn, hung hãn đe dọa, cảnh cáo.

Lạc Tuyết đứng dậy, cẩn thận xem xét Đường Mặc Vũ, sau đó mỉm cười với anh nói:” Chúng ta đi thôi!”. Cô lê từng bước chân nặng nhọc từng bước từng bước rời khỏi nơi này. Đường Mặc Vũ nhìn kiểu gì cũng thấy cô đang gượng cười , ánh mắt nhìn về phía người đàn ông sau lưng, hai mắt bất giác nheo lại, lần đầu tiên anh mới biết, thì ra ngay cả lượm ve chai cũng phân chia địa bàn.

Lạc Tuyết đột nhiên cảm giác được mặt đang bị võ nhẹ một chút, cô cúi đầu, thấy Đường Mặc Vũ cắn môi , anh…, thì ra đang lo lắng cho cô.

“ Không có gì, Tiểu Vũ, chúng ta có thể đi đến chỗ khác “, Lạc Tuyết chỉnh sửa lại mũ cho Đường Mặc Vũ , thật khó khăn cầm theo một cái bao to mà trong lòng còn đang có thêm 1 đứa bé. Đường Mặc Vũ ánh mắt tối sầm lại, thì ra cuộc sống của cô luôn luôn là như thế, luôn luôn bị người ta khinh rẻ nhưng vẫn phải luôn luôn nhường nhịn.

Cõi lòng anh chợt vô cùng xót xa , cô gái này , sống thật quá đáng thương rồi…Anh ngẩng mặt lên, hôn cái mặt dơ bẩn của Lạc Tuyết một chút, cũng không có để ý là nó có vi khuẩn hay không?

Được rồi, cô gái này, không cần phải khổ sở như vậy, cô không phải là còn có tôi hay sao? Tin tưởng tôi đi , không lâu sau , cuộc sống của chúng ta sẽ tốt lên.

Lông mi Lạc Tuyết hơi nhếch lên, nước mắt từ khóe mi cứ như vậy mà rơi xuống mặt Đường Mặc Vũ, lấy tay nhỏ nhắn lau nước mắt của cô. Trong lòng thầm nói : “ Thật là một cô gái dơ bẩn, mau về tắm rửa đi, bằng không đến anh cũng ghét bỏ cô.”

Anh đem mặt mình tựa vào ngực Lạc Tuyết, nhìn Lạc Tuyết nhặt hết cái chai này đến cái chai khác mà phía sau túi to cũng càng ngày càng nặng thêm một chút.

Cô khó khăn bước đi nhưng dọc theo đường đi cũng không quên cẩn thận chăm sóc cho đứa bé này.

Cô cúi người khom lưng nhặt lên một cái chai trên mặt đất, bất ngờ bị một cái tay nhỏ bé vượn tới giành được. “ Tiểu Vũ…” Lông mi Lạc Tuyết khẽ rung, nhìn Đường Mặc Vũ cầm trong tay một cái vỏ chai, tuy bàn tay rất nhỏ nhưng vẫn là dùng hết sức mà nắm chặt.

Lần đầu tiên anh động tay vào những thứ này, cảm giác quả thực không dễ chịu chút nào….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.