Lạc Tuyết đút chén canh cho Đường Mặc Vũ ăn . Đây là chén bác Lưu
cho họ mượn, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ tóc Đường Mặc Vũ : “ Mẹ
không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mẹ không trách bác ấy, em cũng không cần trách bác ấy . có được không? “.
“ Dù sao, bác ấy cũng không có nhiệm vụ chăm sóc con”. Lông mi cô
bỗng nhẹ rung lên, cũng không thể trách người khác, muốn trách chỉ có
thể tự trách bản thân mình, bọn họ đã sớm quen với cuộc sống một mình
lâu rồi.
Đường Mặc Vũ rầu rĩ ăn hết chén canh trứng gà, những loại thức ăn mà ngày trước anh rất khinh thường, hiện tại chúng nó đều biến thành sơn
hào hải vị, còn có người phụ nữ kia kia, khóe miệng anh không tự giác
giật giật , cái này chẳng phải là bị chột dạ sao? Nói cái gì là không có nghĩa vụ chăm sóc, bà ta không phải đồng tính rồi sao? Đồng ý rồi lại
không làm được, là do anh trơ trẽn, anh tình nguyện nằm ở đó cũng không
cho phép cái bà già kia nói xấu anh .
Bà ta không nói chuyện cũng không có người nói bà ta câm điếc.
Này cô , tôi cũng là người có lòng tự trọng mà!.
Một chén canh trứng gà được anh ăn hết rất nhanh , anh liếm nhẹ khóe môi, vẫn chưa được thoả mãn cho lắm .
“Con thích ăn, mẹ sẽ mua thêm cho con ăn! “, Lạc Tuyết nhẹ nhàng xoa
mặt Đường Mặc Vũ, dịu dàng mỉm cười với anh. Đối với khuôn mặt tươi cười của cô , anh chỉ có
thể thở dài một hơi. Được rồi, nể mặt mũi của cô anh sẽ không trách bà già kia.
Còn mua trứng gà cho anh, cô trước giờ vẫn luôn nhường phần ăn cho
anh , không nhìn đến chính bản thân cô đã gầy đến bộ dạng gì rồi. Nếu
mà có trứng gà, anh cũng muốn đưa
Lạc Tuyết cầm lấy một bên mũ rộng vành đội lên đầu của Đường Mặc Vũ : “ Tiểu Vũ, đây là mẹ làm cho con, nhìn xem nó có đẹp không? “
Đường Mặc Vũ bất đắc dĩ ngẩng mặt lên, nhìn cô xem, cái khuôn mặt này cho dù có mang cái gì thì cũng không thể nào biến thành xinh đẹp được,
còn không cần nói đến cái kia 1 cặp mắt gấu mèo, lại nhếch miệng, nhiêu
đây cũng đủ khiến anh buồn bực, khó chịu.
Chỉ là , cái mũ này anh cũng không biết nó có thật thật sự xinh đẹp hay không ? nhưng mà nó thật sự khiến anh cảm thấy ấm áp.
Lạc Tuyết ôm lấy Đường Mặc Vũ, cô kiểm tra trang phục che chắn kĩ
càng trên người thật tốt : “Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi, mẹ mang con ra
ngoài “.
Đường Mặc Vũ nhắm 2 mắt lại, nơi nào cũng đều giống nhau, còn không
phải là đi theo cô nhặt rác sao? Anh cũng không phải là chưa từng làm
qua, hiện nay trái tim anh cũng đủ can đảm rồi, bản thân bị biến thành
một đứa trẻ sơ sinh còn có thể tiếp nhận thì còn có cái gì là không thể
tiếp nhận nữa chứ…
Bên ngoài, Lạc Tuyết nhặt hết vỏ chai này đến vỏ chai khác . Thật
lòng mà nói, những thứ mùi này rất khó chịu, thêm nữa là vào lúc thời
tiết đang nóng nực . Nếu có thể thì chẳng ai tình nguyện đi làm cái loại công việc này nhưng mà đối với một người vừa tàn tật lại vừa không có
trình độ văn hóa như Lạc Tuyết mà nói, ít nhất thì công việc này so với đi ăn xin còn giữ được lòng tự trọng hơn nhiều. Cô có tay có chân, làm công việc này cũng có thể tự nuôi sống bản thân.