“ Về sau phải nhớ, chỉ cần em tin tưởng, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.” Lý Nhiên vươn tay đặt trên tóc Lý Ngôn Hi, chạm vào sợi tóc của
cô ấy, khóe mắt nhếch lên hết sức tỉ mỉ, bất tri bất giác khiến Lý Ngôn
Hi phòng bị một chút, cười với cô.
Nhưng người này, là chị mà…
“ Đúng rồi, đây là quà tỷ tỷ đi Pháp mua tặng em.” Lý Nhiên như đột
nhiên nhớ tới, một chiếc hộp xuất hiện đặt trên tay Lý Ngôn Hi.
Hai tay Lý Ngôn Hi bưng chiếc hộp, trong lúc này có chút sững sờ, quà ….cho cô.
“ Không thử mở ra xem à?” Lý Nhiên cúi đầu nhìn Lý Ngôn Hi còn đang
mơ màng, chỉ cười với cô ấy, dường như rất quan tâm em gái mình, quý em
gái.
Lý Ngôn Hi khẽ gật đầu, sau đó mở ra, một đôi bông tai thật đẹp.
“ Thích không?” Lý Nhiên hỏi, không biết quà mình tặng có được cô ấy thích không.
“ Thích ạ.” Giọng rất nhỏ, nhưng thấy Lý Nhiên nở nụ cười : “ Thích
là tốt rồi, chị ra ngoài đây, đừng đem lời ba nói để trong lòng, chỉ là
ba quan tâm em thôi.” Lý Nhiên lại nói một câu, mới xoay người rời khỏi
phòng.
Mà sau khi Lý Ngôn Hi nhìn bóng chị ấy khuất dần, ánh mắt hơi mơ màng một chút, cô mở một bên ngăn kéo ra, đem đôi bông tai thạch anh vào
trong, sau đó đóng lại. Tay cô sờ vào lỗ tai, rồi nhìn bên ngoài, khi
nào thì mùa xuân đến, nhưng giờ phải qua mùa đông mới đến mùa xuân.
Cực kì dài, rất dài.
Trên bàn sắp đầy thức ăn, một bữa tối phong phú, người một nhà cười
cười nói nói ở nơi đó, bọn họ ăn bữa tối rất thoái mái, thỉnh thoảng Lý
Nhiên còn nói cái gì khiến vợ chồng họ Lý cười lớn tiếng, cô nói sinh
động như thật, thậm chí còn thêm biểu tình, để khiến vợ chồng họ Lý càng thêm thích.
“ Nào, ba, ăn cái này đi, ăn cái này ba càng đẹp trai hơn đấy…” Lý
Nhiên gắp thức ăn vào trong bát ông Lý Chấn Ân, ông ấy chỉ mỉm cười :
“Đẹp trai cái gì nữa, đã 50 tuổi rồi, già rồi.”
“ Nào có, ba vẫn còn trẻ mà.” Lý Nhiên lắc đầu, sau đó âm thầm ngồi
gần Lý Chấn Ân : “ Ba, ba không biết chứ, lần trước mấy bạn học con nhìn thấy ba í, họ tưởng ba là anh của con, về sau, cô ấy còn hỏi con số
điện thoại của ba, nhưng con không cho, chuyện này con không thể nói cho mẹ được, không thì mẹ có mùi dấm chua quật ngã chết.” Lý Nhiên nhăn
mặt, làm bộ sợ hãi.
“ Đồ quỷ này, nói bậy hết biết.” Lý Chấn Ân nhéo mặt Lý Nhiên, tuy
biết tám phần nó nói đùa, khiến ông vui vẻ, nhưng ông không thể không
nói, nếu thẳng thắn là nói thì cũng cảm thấy mình rất trẻ, tuy lớn tuổi
cộng thêm sự chín chắn, phong độ làm khối thiếu nữ chết rồi. Ông nhìn Lý Nhiên, đây mới là con gái của Lý Chấn Ân ông, vừa thong minh, lại xinh
đẹp, đương nhiên sự nghiệp cũng không cần ông quản, ngay từ nhỏ nó đã là người mẫu có tiếng tăm, để lại chút mặt mũi cho ông.
Miệng lại ngọt nữa, làm ông không thích cũng không được. Nhưng, ông
không khỏi nhíu mày, đứa con này làm ông hài lòng, còn đứa kia thì ông
đau gần chết, thật không có tiền đồ, khiến người ta không chịu nổi.
Ông còn đang suy nghĩ, đứa con kia của ông đã đi tới, thậm chí cô
còn đang đờ đẫn nhìn nhà ba người bọn họ, cứ đứng ở đó không nhúc
nhích.
“ Lại đây, Ngôn Hi, em đứng đó làm gì? Nhìn cũng no được à ?” Lý
Nhiên chìa tay ra cho Lý Ngôn Hi, bà Lý lại bĩu môi, coi như, bây giờ
cho dù là nhìn cũng không muốn nhìn Lý Ngôn Hi một cái.
Lý Ngôn Hi nhìn Lý Chấn Ân, lại liếc mắt nhìn Lý Nhiên, lúc này mới
đi tới, chọn chỗ ngồi bé nhất, nếu Lý Nhiên không gọi cô, chắc những
người đó không phát hiện tồn tại của cô, quả nhiên, cô như một người xa
lạ, là không khí trong nhà, chỉ có điều cô lại mang họ Lý.
“ Về sau ra sớm hơn một chút, lễ phép của con chạy đi đâu rồi, muốn
để mọi người chờ con sao?” Lý Chấn Ân vỗ mặt bàn, vừa thấy khuôn mặt
không có biểu tình của cô là ông cảm thấy rất tức giận, cả ngày ngoài
việc ăn, còn có thể làm cái gì, đứa này, từ lúc đi học đến giờ, chỉ có
hai chữ hình dung, đó chính là bình thường, bình thường không thể bình
thường thêm nữa.
“ Con xin lỗi.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng nói một tiếng, cô cầm bát cơm
trắng, vùi đầu vào ăn, nhưng thức ăn đã vơi đi một nửa, cô đến chậm,
bọn họ khôn chờ thêm cô sao?
“ Đây, Ngôn Hi, em vừa khỏi bệnh, ăn cái này trước đi.” Lý Nhiên gắp chân gà vào trong bát Lý Ngôn Hi, sau đó cười tít mắt.
Lý Ngôn Hi nhìn chằm chằm chân gà trong bát ăn, sau đó ăn, Lý Nhiên có chút sửng sốt.
Lý ngôn ăn đã ăn hết chân gà trong bát, cô giống như cọc gỗ, người
khác cho cô ăn gà thì cô ăn, không có thì ăn cơm trắng, bởi vì chỉ cần
cô động chiếc đũa, ánh mắt mọi người đều nhìn cô, dường như, cô sẽ làm
dơ những món này.
“ Đúng rồi, Nhiên Nhiên, bông tai của con ?” Bà Lý thả chiếc đũa trong tay ra, rồi nhìn về con gái bà.
“ Mẹ, mẹ hỏi làm gì?” Lý Nhiên khó hiểu nhìn mẹ mình, bà ấy đột nhiên hỏi cái này để làm gì.
“ Khi con về, mẹ nhìn đống đồ trong túi con, mẹ cực kì thích, cho mẹ
cái đó nhé.” Bà Lý chạm nhẹ vào tóc, Lý Nhiên có bảy phần giống bà, bởi
vì chăm dưỡng tốt, nên hai người đi chung với nhau, rất giống chị em,
lại càng để cho Lý Chấn Ân coi trọng hai mẹ con họ.
Lý Nhiên lè lưỡi một cái, hóa ra cô ấy cũng có lúc nghịch ngợm như
vậy : “ Mẹ, xin lỗi nha, mẹ chậm một bước , con tặng nó cho người khác
rồi.” Lý Nhiên chỉ có thể thở dài, ai bảo không nói trước cho cô, giờ đã tặng cho người khác, đương nhiên đồ đã đưa cho người khác thì không bao giờ lấy lại.
“ Đưa cho ai á?” Bà Lý cũng không có nhiều biến hóa, nhưng có chút mất hứng.
“ Cho em con.” Lý Nhiên chỉ Lý Ngôn Hi đang yên tĩnh ăn cơm ở đối
diện, mà Lý Ngôn Hi ngẩng mặt lên, thấy bà Lý đang nhăn mặt nhìn cô.