Vừa rồi cô không nói gì cả, thật là không có nói gì hết, đừng có nhìn cô, đừng quen biết cô.
“ Tiểu Phương, trước đó đã xảy ra chuyện gì về tôi?” Lý Ngôn Hi thật
sự nghiêng đầu nhìn về phía cô, nãy Lý Nhiên cũng có nói qua, bây giờ
Tiểu Phương cũng đang nói, nói cho cô có được không, rốt cuộc là chuyện
gì, chuyện gì mà cô không được ra ngoài, làm cho bọn họ trách, bọn họ
giận.
“ Cô Hai, em không biết, không biết thật mà.” Tiểu Phương vội vàng
lắc đầu, rất muốn thử một phen, nhưng há mồm ra không thể nói được gì,
dù rất muốn nói.
“ Tiểu Phương, cô có biết, nói cho tôi biết đi? Tôi rất muốn biết.”
Lý Ngôn Hi đã đi tới : “ Coi như tôi, cầu xin cô, được không?” Cô nhẹ
nhàng nháy hai mắt, ánh mắt vô hồn : “ Cô không biết là, một người không có quá khứ, không có tương lai sống từng ngày từng ngày thế nào đâu.”
“ Giờ mạng sống của tôi bắt đầu từ nơi này, nhưng đó không phải là
tôi, tôi không biết tôi từng thích người nào, ghét người nào , tôi quý
trọng người nào, nhưng giờ tôi đã quên, quên sạch rồi, Tiểu Phương, nói
cho tôi biết được không, tôi muốn biết chuyện trước kia của mình.”
Lý Ngôn Hi lại gần một bước, nhưng Tiểu Phương lại lùi sau một bước.
Bà hai của tôi ơi, đừng ép cô nữa, cô không nói được, chuyện đó, ông bà chủ đều dặn, nếu ai muốn thì vả vỡ mồm người đó.
Lý Ngôn Hi nhìn Tiểu Phương, một đôi mắt cực kì buồn phiền, khuôn mặt cũng cực kì bi thương, Tiểu Phương nhìn thật chua xót, thật ra trong
cái nhà này cũng chỉ có cô Hai là đối với cô tốt nhất, quần áo không mặc đều đưa cho cô, có món nào ngon cũng chia cho cô một nửa, cô cũng không muốn giấu cô chủ nhưng đừng ép bức cô nữa, cô cũng khó xử lắm.
“ Cô Hai, thật ra cũng không có chuyện gì cả.” Tiểu Phương lắc đầu,
không cho cô biết là tốt nhất, nếu quên thì cứ để quên đi, đừng nhớ tới
làm gì.
“ Nhưng tôi rất muốn biết.” Tay Lý Ngôn Hi đặt ở trên đầu được, nhẹ
nhàng sờ vào miếng băng vải quấn, cô chỉ bị mất trí nhớ, chứ bộ não có
bị ảnh hưởng đâu, cô có quyền lợi muốn biết chuyện trước kia của mình,
không được sao?
“ Tiểu Phương nói, sẽ bị đuổi khỏi nhà.” Tiểu Phương đột nhiên thở
dài : “ Cô Hai, cô có biết trong nhà Tiểu Phương còn có ba mẹ, có một
cậu em trai đang đi học, Tiểu Phương không thể không có việc làm.” Tiểu
Phương cúi thấp đầu, không ngừng xăm soi mũi chân, đừng dồn ép cô, cô
không nói được, nếu nói ra, cô sẽ không có việc, cô sẽ chết đói.
Lý Ngôn Hi xoay người, rốt cuộc Tiểu Phương thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cẩn thận vỗ ngực mình, cuối cùng cũng không hỏi, suýt hại chết cô
rồi.
Nhưng, dường như cô yên tâm còn quá sớm, bởi trong nháy mắt, Lý Ngôn Hi lại đứng ở trước mặt cô.
“ Cái này cho em.” Lý Ngôn Hi mở lỏng tay, trong tay ngoài một số tiền, còn có đủ loại thẻ.
Ánh mắt Tiểu Phương đã nhìn thấy, ông trời của cô ơi, Tiểu Phương cô
sống đến chừng này, chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đó. Cô dụi dụi hai mắt, sau đó nuốt nước miếng, nếu những thứ này là của cô, cô cần gì
phải làm công vất vả cho người ta nữa, cô có thể mua một căn hộ, cho em
trai học trường tốt nhất, đương nhiên cũng có phần của hồi môn của mình
rồi.
“ Cô hai, cho tôi á?” Cô không tin hỏi một câu, tự chỉ vào mình.
“Ừ.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu : “ Chỉ cần cô nói việc kia cho tôi biết, những thứ này đều là của cô.” Co không biết mình có nhiều tiền
thế này, những thứ này ở trong phòng cô, tức là của cô, mà cô cũng chẳng dùng được, như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng thì những thứ này có ích lợi gì.
Tiểu Phương lại nuốt nước miếng, cực kì hấp dẫn, thật sự cực kì hấp
dẫn, hấp dẫn đến chết, nhưng cô nhìn nhìn Lý Ngôn Hi, lại nhìn bản than, chỉ có thể ra sức hít một hơi, xin lỗi : “ Cô Hai, Tiểu Phương không
nói được, nếu cô muốn biết, có thể đi hỏi ông bà chủ.” Tiểu Phương nhịn
không được lại liếc mắt nhìn đống tiền, lại liếc cái tiếp, cô giấu tay ở đằng sau, nếu không tay cô lại đi lên cho mà coi.
Nhiều tiền như vậy, hết sức hấp dẫn luôn, nhưng cô không thể nói ra,
cô Hai bây giờ cũng tốt, cái gì cũng đã quên, so với trước kia là tố
thơn nhiều, chứ nếu nhớ tới, biết rõ thì càng khiến cô hai đau khổ hơn
thôi.
“ Tiểu Phương.” Lý Ngôn Hi vẫn đang nhìn cô, rất thương cảm, làm cho
người ta không đành lòng cự tuyệt, nhưng Tiểu Phương chỉ có thể cắn môi, cự tuyệt Lý Ngôn Hi không dễ dàng, cự tuyệt đống tiền này càng không dễ dàng hơn.
“ Xin lỗi, cô Hai.” Tiểu Phương nói xong, xoay người bỏ chạy, cô sợ mình không nhịn được lại nói ra rồi.
Cửa phịch một tiếng, Lý Ngôn Hi ngồi ở trên trường, đôi mắt lộ vẻ
thất vọng, cô nhìn ra ngoài, cảnh sắc hồng hồng nhạt nhạt mơ hồ, ai có
thể nói cho cô biết, cô rốt cuộc là ai….
Cộc cộc cộc, tiếng đập cửa truyền đến, cô đứng lên, mở cửa, người đứng ở cửa khiến cô không khỏi sửng sốt.
Lý Nhiên… sao lại tới đây. Khóe miệng Lý Ngôn Hi khẽ động, đừng nói là chị ấy, ngay cả gọi tiếng ba cũng rất khó khăn.
“ Sao thế, Ngôn hi, không muốn nhìn thấy chị à? Trước kia chúng ta
rất than thiết, tuy chúng ta không phải chị em ruột, nhưng giờ một câu
chị mà em cũng không muốn gọi sao?” Trên mặt Lý Nhiên có chút nhợt nhạt
bi thương, nhìn Lý Ngôn Hi có chút kì lạ, cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt, có đúng là cô thật sự sai rồi?
Người này không phải ai khác, là chị… Nhưng, một câu chị cũng không kêu lên tiếng được, cảm giác yết hầu bị khan, rất khó chịu.
“ Được, chị biết, em đừng làm khó mình nữa.” Lý Nhiên vỗ bả vai Lý Ngôn Hi, trên mặt tươi cười rất đẹp.
“ Bây giờ có thể cho chị vào chứ ?” Chị ấy lại nói tiếp, hai người
các cô một trong cửa, một ngoài cửa, như vậy không phải kì lạ sao?
“ Được.” lý ngon hi nhẹ nhàng gật đầu, tránh đường ra, cho Lý Nhiên
đi vào, Lý Nhiên nhẹ giương mắt quan sát phòng em gái, toàn bộ nơi này
không thay đổi, chỉ có, người này lại thay đổi rất nhiều.
“ Ngôn Hi, chị biết bây giờ đối với em tất cả đều xa lạ, nhưng hãy
tin tưởng chị, tất cả mọi người đều rất thương em, ba ba không cho em ra ngoài là có lý riêng của ba, em chỉ cần nghe lời là được, trước kia em
rất nghe lời, em quên rồi sao?” Lý Nhiên cười nói với Lý Ngôn Hi, nhưng ý nghĩa lời nói không rõ.
Mà Lý Ngôn Hi vẫn rất xa lạ nhìn chằm chằm chị ấy, trước kia cô, nghe lời sao?
“ Em xin lỗi, em quên rồi.” Cô cúi đầu, giọng nói thì thào, cô mất
trí nhớ, cho nên cũng quên cái gì kêu là nghe lời rồi, cô có thể nghe
nhưng không có nghĩa là cô không có lập trường của mình, cô muốn ra
ngoài, cô muốn rời khỏi đây, muốn được tôn trọng, nhưng cái nhà này
không cho cô cơ hội.