Sinh mệnh con người vốn mong manh, hôm nay còn nói cười mai đã nhắm
mắt, những điều không nói bây giờ, có thể sẽ chẳng bao giờ nói được nữa, lúc đó nuối tiếc cũng muộn màng, con người ta chỉ sống được một lần
trên đời, duy chỉ một lần mà thôi.
Đường Thượng Nguyên ôm vai vợ mình, ai có thể nhận ra được đây lại là ngài thị trưởng đức cao vọng trọng kia. “Tôi sợ bây giờ không nói, cả
đời này cũng không thể nói ra được ” một câu nói đầy thâm tình khiến
Diệp Nhàn lệ rơi không ngừng.
Thời gian một đời người thật ngắn, họ đã mất rất nhiều thời gian mới nhận ra rằng nguyên lai sinh mệnh cũng đã sắp tận cùng.
“Tôi cũng vậy. .” Diệp Nhàn nắm chặt tay chồng, mắt không ngừng nhìn về Đường Mặc Vũ. Con trai, con xem, ba con rất yêu mẹ , mà ba mẹ cũng
yêu con. Bà đưa tay vuốt ve gương mặt con trai mình.
Nhẹ nhàng vỗ về. Rất nhẹ, thật dịu dàng, cũng rất đau lòng. .
Cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống , ấm nóng dưới ánh đèn vàng. Khoé mắt Đường Thượng Nguyên dường như cũng ươn ướt.
Bên ngoài mưa dần dần tạnh. . rất nhanh, trời sẽ sáng thôi.
………………………………
“Tiểu Vũ, chúng ta đi tắm nào . . .” Lạc Tuyết đến bên giường, Kỳ
quái nhìn Đường Mặc Vũ, thật không hiểu vì sao bộ dáng bé làm cô có cảm
giác bé đang giận dỗi gì cô.
Bé quay mặt đi chỗ khác, đưa cái lưng be bé về phía cô,không thèm i a nói chuyện với cô, cũng nhất quyết không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, ngay cả đôi lông mày xinh đẹp cũng cau có nhíu lại.
Tắm rửa, đùa à?
Tắm để cô nhìn thấy hết sao, không muốn,
Anh tình nguyện ở dơ chút, cũng không muốn bị một cô gái nhìn hết từ
đầu đến cuối mặc dù hiện tại thân thể này còn bé xíu cũng chẵng có gì để xem
Nhưng mặc kệ anh tỏ ý chống đối thế nào, cuối cũng cũng bị bế dậy,
anh trừng mắt nhìn cô gái ôm mình ” Đồ háo sắc, cô muốn làm gì đó?”
Lạc Tuyết nhìn đối mắt trợn trừng của bé, bỗng nhiên nở nụ cười, tha
thứ cho cô, cô quả thật không hiểu bé muốn nói cái gì,cô chỉ biết hiện
tại cô thấy ánh mắt bé thật xinh đẹp, tuy trên mặt có một khối bớt thật
to, nhưng cô thấy bé vẫn thật đáng yêu a.
Đường Mặc Vũ với đôi tay nhỏ bé ra quơ qua quơ lại muốn đánh cô, nói
gì thì nói, anh cũng không muốn cô thay quần áo cho anh đâu,anh là đàn
ông, là một người đàn ông trưởng thành , không phải là một đứa trẻ đâu.
Không cần phải làm cái việc đáng xấu hổ này với anh a.
“Tiểu Vũ, đừng náo loạn, không tắm con sẽ thật hôi đấy .” Lạc Tuyết
nhẹ nhàng đánh một chút vào mông Đường Mặc Vũ , Đường Mặc Vũ dùng sức
hít hà, ánh mắt trừng trừng giận dữ. Cô, cô vậy mà dám đụng vào mông
anh, dám đánh vào chỗ đó sao, cô ta không muốn sống nữa rồi phải không…
Mà động tác Lạc Tuyết ngày càng nhanh, ngay sao đó một cái mông trẻ
con trắng noãn lộ ra trước mắt cô, hơn nữa áo quần trên người bé cô cũng đã cỡi sạch sẽ, có điều sao cô cứ cảm thấy ánh mắt thằng bé giống như
sắp bốc hoả vậy, gương mặt cũng thật hung hãn đỏ bừng.
“Tốt lắm, tắm rửa nha , lát nữa con sẽ là một cậu bé thật thơm tho. ” Lạc Tuyết ôm lấy Đường Mặc Vũ, đặt bé trong cái thau rửa mặt.Đường Mặc
Vũ nhịn không được lại tiếp tục trừng mắt nhìn cái cô gái này.
Lưu manh. .
Anh cúi đầu nhìn đôi tay đầy vết chai sạn kia đang không ngừng nhích
tới nhích lui, tuy rằng ngón tay thô kệch, bất quá cũng coi như mềm. Anh lại cúi xuống nhìn phía dưới mình, còn may, vẫn là đàn ông.
Nếu là nữ , anh sẽ trực tiếp làm mình chết đuối trong cái thau này luôn.
“Cô kia, cất cái tay cô cho tôi ” anh không ngừng né tay Lạc Tuyết,
nhưng khí lực hiện tại của anh thật đáng đánh đòn, chẳng làm suy suyễn
gì được cô ta, thân thể anh, chẵng những bị cô ta nhìn thấy hết, lại sờ
hết, trinh tiết của anh coi như mất sạch rồi.
“Cô , cái con nhỏ đáng chết này, tôi ghét sài cái sữa tắm rẻ tiền đó , còn nữa , xà phòng vào mắt tôi rồi đây này, cay chết tôi rồi…”
“……”
“Khoan đã, bỏ cái tay của cô ra khỏi đó, không nên đụng vào tôi, đồ
lưu manh.” Miệng của anh không ngừng i a phản đối, anh đang giận khủng
khiếp , nhưng cũng xấu hổ khủng khiếp. Nước trong chậu không ngừng bắn
ra ngoài vì thân thể bé nhó kia không ngừng vùng vẫy…
Đến khi tắm rửa xong, anh đã mệt đừ, không ngừng thở, bên cạnh Lạc Tuyết áo quần cũng ướt đẫm. .
“Tiểu Vũ, con dường như thật ghét tắm, vậy mà mẹ còn tưởng con rất
yêu sạch sẽ a “. Bình thường những chỗ bẩn bé đều không chịu nằm. như
thế nào mà vừa thấy tắm lại kích động như vậy.
“Hay là vì con thích nên vùng vẫy nghịch nước?” Lạc Tuyết lấy tay lau một chút mồ hôi trên đầu mình.
Nhưng cũng không đúng, nếu thích thì phải cười mới đúng, còn Tiểu Vũ
của cô lại mang một vẻ mặt nhìn thế nào cũng như đang tức giận vậy.
Đường Mặc Vũ phiên một chút hai mắt của mình, anh đương nhiên thích,
nhưng , ai mà chịu nổi bị người ta lôi đi tắm, chưa kể anh còn là một
thằng đàn ông nữa. Chỉ có điều, bộ dáng anh hiện giờ nói là một người
đàn ông, có ma mới tin nổi…
“Tiểu Vũ, một lát, mẹ mang con đi mua đồ mới được không?” Cô mãi mê hỏi bé mà quên rằng đứa trẻ căn bản chính là chưa biêt nói.
Đường Mặc Vũ man mát mở hai mắt,anh mỗi ngày đầu nằm trong nhà, mặc
đồ đẹp cho ai xem chứ. Căn bản anh chẳng muốn ra ngoài làm gì, thật vô
vị.
Lạc Tuyết đứng lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút mái tóc đã hơi dài hơn của Đường Mặc Vũ, vất vã một ngày, nhưng cô cảm giác bản thân không hề
mệt, vì đứa bé này, cô thấy mình như có nhiều khí lực hơn. Cô đứng lên,
mở cửa.