Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 32: Q.1 - Chương 32




“Ư… Ư. .” một con chó nhỏ không ngừng dụi dụi đầu vào cô.

“Tiểu Hoàng. .” Cô ngồi xổm xuống , đưa tay xoa xoa đầu con chó nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về nó. Con chó có vẻ rất thích động tác này của cô, không ngừng ve vẫy đuôi với cô.

Đường Mặc Vũ mân mân môi, ‘cái cô này không có tí sáng tạo nào cho việc đặt tên sao, hết Tiểu Hoàng lại đến Tiểu Vũ, hoàng ? hoàng ? hoàng? Không lẽ con chó nào cứ màu vàng thì gọi là Tiểu Hoàng’.Anh nhìn chằm chằm cô tính xem cô ta tính làm cái gì đây.

Lạc Tuyết đi rồi trở về, phía sau vẫn là con chó xù đó, nó không ngừng phe phẩy đuôi.

“Thật xấu xí. ” Đường Mặc Vũ trề một chút môi, cái cô gái này mắt thẩm mỹ đúng là có vấn đề. Cái gì người ta nói xấu, cô cũng đều cho là xinh đẹp, người cũng thế mà chó cũng không hơn.

“ Gâu ….” Con chó kia nhìn thấy anh không ngừng sủa. .

Kêu la cái gì , đồ con chó đáng ghét .

“Tiểu Hoàng, không được ầm ĩ ?” Tiếng nói Lạc Tuyết ở bên trong vọng ra, con chó nhỏ dừng lại sao đó thân thiết vẫy đuôi chạy vào trong bếp. Khi cô đi ra, con chó lại gắt gao bám theo cô.

Cô ngồi xổm xuống, xé từng miếng nhỏ bánh bao trong tay cho nó ăn.

Con chó nhỏ vừa ăn bánh vừa vui vẻ ngoe ngẩy đuôi. .

Đúng là chó, có chút đồ ăn là hớn hở thấy ai cũng theo. Có điều, cái cô gái này cũng giàu có gì cho cam, đến bản thân còn nuôi không nỗi còn đèo bồng nuôi anh, bây giờ còn lôi đâu ra một con chó nữa chứ,chả hiểu cô ta nghĩ cái gì nữa, đôi khi cô làm cho anh không hiểu nổi trong đầu cô rốt cuộc là chứa cái gì đây.

” Được rồi , Tiểu Hoàng đi ra ngoài đi. ” Lạc Tuyết nhẹ nhàng vỗ con chó nhỏ đầu, “Nhớ đói bụng thì trở về nha . .”

Con chó nhỏ hướng cô vẫy vẫy cái đuôi, thân thiết liếm liếm tay cô sau đó mới chạy đi..

Lạc Tuyết đứng lên, đi tới bên giường, bế Đường Mặc Vũ dậy.”Chúng ta đi thôi, Tiểu Vũ , mẹ dẫn con đi mua quần áo mới nhé.” Khóe môi cô nhẹ nhàng dương lên, tuy rằng công việc cô không sạch sẽ nhưng tâm hồn cô thì tuyệt đối trong sáng sạch sẽ.

Đường Mặc Vũ nhìn lướt qua quần áo trên người cô, ‘ hôm nay xem như cô còn giống người một chút, ít nhất áo quần sạch sẽ, không làm cho người ta khinh thường’ có điếu anh nghĩ thay vì mua cho anh ,cô là nên mua thêm quần áo cho mình thì hơn, bộ đồ của cô không biết đã mặc bao nhiêu năm, giặt đến bạc màu rồi.

Cô ta không biết cô ta là phụ nữ sao, cả ngày cứ ăn mặc rát rưới tung toé như thế, một tí chăm sóc bản thân cũng không biết,một chút mùi vị phụ nữ tìm cũng không ra mà.

Anh được Lạc Tuyết bế ra ngoài, anh nheo mắt khi ánh mặt trời ấm áp ôn hoà chiếu vào mình, không biết đã bao lâu anh không được phơi nắng như vậy rồi. Tình trạng không thể đi, không thể nói như thế này bao giờ mới có thể kết thúc đây.

Tay anh lôi kéo mái tóc khô héo thiếu dinh dưỡng của Lạc Tuyết, nhìn lại căn nhà lụp xụp anh ở mấy ngày nay.khi ngước mắt nhìn xung quanh đôi mắt anh từ từ tối lại. Anh chưa bao giờ tới khu ổ chuột này, sau khi anh có thể trở về, việc đầu tiên anh sẽ làm lại nơi này, anh thật không hiểu một năm anh quyên biết bao tiền rốt cuộc là đi đâu hết, như thế nào mà trong thành phố này còn một nơi nghèo nàn như vậy. .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.