“Lạc Tuyết, hôm nay không đi làm sao?” Bác Lưu đang phơi quần áo, kỳ
quái hỏi Lạc Tuyết, ở khu này con bé luôn là người siêng năng chịu khó
nhất, bởi vì nó biết rằng nếu không chịu khó kiếm tiền nó sẽ chết đói,
vậy mà hôm nay lại không đi làm’.
“Vâng, hôm nay trời đẹp con muốn dẫn Tiểu Vũ ra ngoài mua ít quần áo, nó còn chưa có quần áo mặc nữa. ” Lạc Tuyết dùng trán của mình cọ cọ
mặt Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ cũng lười ngăn cản, anh không thể nói
chuyện, lại không thể trốn, dù sao cô chiếm cũng không ít tiện nghi của
anh rồi, thêm tí nữa cũng vậy.
“Tiểu Vũ?” Bác Lưu không khỏi nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng Lạc
Tuyết : “Con nói là cái đứa xấu….không, là đứa nhỏ kia ?” Bác Lưu suýt
chút nữa nói cái từ XẤU kia ra, bà xấu hổ nhìn Lạc Tuyết : “Xin lỗi ,
Lạc Tuyết, bác không phải cố ý. ” Tuy rằng bà nói là lời nói thật, nhưng nhìn Lạc Tuyết đối với đứa nhỏ yêu thương như vậy, bà cũng không nỡ làm tồn thương cô.
“Không sao. ” Lạc Tuyết đem Đường Mặc Vũ ôm ở trước mắt mình, cô biết Bác Lưu không cố ý , còn có, Tiểu Vũ của cô không xấu .
“Lạc Tuyết, con không cần cái gì cũng suy nghĩ cho đứa nhỏ này, con
xem con kìa, lại đem tiền dành dụm mấy năm nay của con ra nuối đứa bé
không rõ lai lịch này ” Bác Lưu thở dài một hơi, Bác Lưu chỉ muốn tốt
cho con : “Có đôi khi con nên ích kỹ một chút nghĩ cho chính mình đi,
con xem bộ dáng con bây giờ…haizz.”
Lạc Tuyết đối Bác Lưu cười : “Bác Lưu, không sao , bây giờ con rất
tốt, con cuối cùng cũng có một người thân, chỉ cần nghĩ đến bé con liền
có động lực làm việc, có hi vọng vào tương lai, cho nên dù phải tốn bao
nhiêu tiền nuôi bé, con đều cảm thấy đáng giá.”
Cô nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng, lòng đầy vui vẻ, thật sự từ khi
sinh ra tới giờ, mấy ngày này là ngày cô cảm thấy hạnh phúc nhất..
“Aiz, Lạc Tuyết…” Bác Lưu lại là bất đắc dĩ thở dài, cho dù là muốn
nuôi một đứa bé, cũng nên chon đứa nào dễ nhìn một chút, thằng bé này
đã xấu lại còn kỳ kỳ quái quái, Bà luôn cảm giác ánh mắt nó kì lạ, nhưng lại không biết kì lạ ở chổ nào. Nhưng bà lại không thề nói với Lạc
Tuyết, bà quay mặt đi, tiếp tục phơi quần áo.
Hi vọng là Lạc Tuyết sẽ không nhặt một cái tiểu quái vật …
“Chúng ta đi thôi, ” Lạc Tuyết ôm nhanh Đường Mặc Vũ,cô cúi đầu nhìn
Đường Mặc Vũ đang im lặng đến lạ, vừa rồi còn i a rất tốt sao, sao bây
giờ lại im lặng như vậy, ngủ rồi sao ?
“Tiểu Vũ. ” cô gọi.
“Tiểu Vũ… ” lại một lần nữa. .
“Tiểu…”
Đủ rồi , Đường Mặc Vũ mở hai mắt, kêu la cái gì, có cái gì mà kêu , gọi hồn có phải không , phiền quá.
Anh không khỏi trừng mắt liếc nhìn Lạc Tuyết một cái, một đôi tay be
bé đặt ở trên mặt của cô, vỗ nhẹ nhẹ một chút, anh nhìn gương mặt tươi
cười trước mặt, , cười bộ dáng thật ngốc, nhưng nhìn lâu lại cảm giác
thật đáng yêu.