“Tiểu Vũ, không cần lo lắng, mẹ có thể làm rất tốt nha . ”
Tôi lo lắng hồi nào? Đường Mặc Vũ không thích cái động tác này của cô chút nào, đừng có đối với anh làm mấy cái trò con nít này, tôi ưa sạch
sẽ, thưa cô. Anh đưa ra bàn tay , so với tay cô nhỏ hơn rất nhiều,dùng
sức nhéo mặt cô.
« Hừ, cô dám véo mũi tôi, tôi liền nhéo chết cô «
Nhưng mặc kệ anh cố sức cỡ nào, Lạc Tuyết cũng chỉ cười, cái tay nho nhỏ kia, một chút sức cũng không có a.
Cô cứ cười đi, đợi tôi trở về trước kia, chỉ cần một tay tôi sẽ bóp
chết cô . Anh hừ một tiếng, xoay người ngủ, lần này thực sự không thèm
để ý tới Lạc Tuyết nữa .
Lạc Tuyết đứng lên,
« tê. . « một tiếng, cô cúi đầu nhìn xuống áo quần mình, bị rách một lỗ thật to.
‘Rách như thế rồi, ném đi là vừa’ ,Đường Mặc Vũ miễn cưỡng giật mình , cái bộ đồ này của cô, anh nhìn đến phát phiền rồi, có tiền còn không
biết đi đi mua cho mình một bộ quần áo đàng hoàng, đã không đẹp , còn
không biết chăm sóc mình, cả đời này đừng mong ai lấy.
Anh mở to mắt, nhìn Lạc Tuyết ngồi bên giường từng mũi từng mũi khâu
lại cái áo, cẩn thận tỉ mĩ lại có vẽ rất thuần thục, giống như đã từng
làm rất nhiều lần, mà quả thật cô đã làm rất nhiều lần công việc này nên tay nghề của cô cũng tốt lắm. Khi cái áo được vá xong, thật nhìn không
ra chỗ vá, kĩ thuật vá của cô thật không thua những người vá thuê nên
ngoài.
Con nhỏ biến thái này. Đường Mặc Vũ thật không biết hình dung cô thế
nào cho phải, lúc thì khoẻ như đàn ông, làm như việc gì đàn ông làm được thì cô cũng làm được, sửa phòng, sửa điện, thậm chí anh còn thấy cô kéo giường sang chỗ khác. Nhưng lúc khác thì lại là một cô gái rất cẩn
thận, vá áo, dệt áo len, làm cơm cũng không tệ, tuy anh cũng không
thường được ăn, anh thực sự nghĩ, cô gái này hình như không gì không làm được.
Anh nằm ngủ, ban đầu vì không quen nên hay cựa quậy di chuyển, cô sợ anh ngã, nên di chuyển giường, nhưng anh có thể ngã sao ?
Khi ngủ anh đều nằm yên cẩn thận, ít khi dich chuyển, nếu nói ngã, thì cô mới là người cần lo a.
Lạc Tuyết nhìn áo mình, tốt rồi, quần áo vá không tệ, cô mặc thử
vào,vẫn mặc được nha, quần áo của cô xưa nay chỉ cân còn mặc được thì cô vẫn mặc.
“Tiểu Vũ, mẹ pha sữa bột cho con nha.” Nàng đối với Đường Mặc Vũ cười, nói xong liền chạy vào trong phòng bếp.
“Cô kia, tôi có từng nói với cô tôi hận sữa bột chưa?” Đường Mặc Vũ
hít mạnh một hơi, rốt cuộc những ngày như thế này còn muốn kéo dài bao
lâu nữa a.
Nhưng khi sữa mang đến trước mặt anh, anh vẫn chỉ có thể cúi đầu
khuất phục mà uống, như những đứa trẻ bình thường khác, chứ với cái hệ
tiêu hoá này mà ăn gì khác, không chừng lại khiến anh tiêu chãy cho xanh mặt mất.
……………………………………….
“Lưu Thẩm, Tiểu Vũ nhờ Dì chắm sóc được không ạ ?, ” Lạc Tuyết cúi
đầu nói với Lưu Thẩm, cô muốn đi làm nhưng lại không thể mang theo Tiểu
Vũ. Bỏ lại bé một mình trong nhà cô lại không yên tâm. Nên bình thường
ban ngày cô đều nhờ Lưu Thẩm chăm sóc dùm.
“Lạc Tuyết, con yên tâm đi,Dì sẽ chăm sóc nó ” Lưu Thẩm đối Lạc Tuyết cười, cam đoan , giữa bọn họ hỗ trợ lẫn nhau cũng là nên đi. Chưa kể
Lạc Tuyết xưa nay cũng giúp bà nhiều, khó có dịp cô lại nhờ bà.