Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 39: Q.1 - Chương 39




“Vậy con đi ạ, ” Lạc Tuyết lại quay đầu nhìn căn phòng nho nhỏ của mình, không nỡ rời, nhưng cuối cùng cô cũng xoay người kéo lê một chân rời đi. Công việc của cô là nhặt những thứ người ta không cần, sau đó đem đi đổi một ít iền, hoặc đến các công trường, làm các công việc lặt vặt tốn công sức không ai muốn làm ở đó.

Cô bây giờ cần tiền, rất nhiều tiền. .

Lưu Thẩm đẩy cửa ra, đứng ở trước cửa nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua đứa bé đang nhìn chằm chằm bà , Đường Mặc Vũ.

Bà xem xét nửa ngày, “Thật không hiểu Lạc Tuyết nhặt lại đứa nhỏ này làm gì, trừ bỏ thêm một miệng ăn, còn có thể làm được gì chứ ? Thật là phiền toái.” Bà nhịn không được lầm bầm lầu bầu nửa ngày.

Đường Mặc Vũ nghe rõ từng lời của Bà. Anh chính là chỉ nhìn chằm chằm cái bà thím này, gương mặt lạnh như băng. Ánh mắt anh quả thật không giống như ánh mắt một đứa bé mấy tháng tuổi nên có.

Thằng nhóc Âm dương quái khí này, Lưu Thẩm bỗng rùng mình, sao tự dưng thấy trong nhà lạnh hơn vậy.

Bà vội vã đi vào trong phòng bếp,vội vã làm một cái bình sữa cho nó, sau đó trở về, bà không nghĩ cứ ngồi ở đây với nó đâu.

Bà cầm lấy bịch sữa bột, không khỏi nhíu một chút mi, còn mua cho nó loaị sữa tốt như vậy, Lạc Tuyết con bé này thật đúng phí tiền. Ngay đến chính mình kiếm tiền đã không dễ dàng, bon bé này con mang thêm một cái của nợ, thật không chịu nỗi lòng tốt mù quáng của nó mà.

Bà cầm bình sữa đi qua đi lại. “Tiểu quái dị, đi lại uống sữa, ” Bà đẩy bình sữa qua, rồi vội vàng rút tay lại,quay mặt đi. Rõ ràng là không hề muốn nhìn thấy gương mặt xấu xí của Đường Mặc Vũ , giống như nhìn thêm một chút bà sẽ gặp ác mộng, .

Đường Mặc Vũ trừng mắt nhìn bà đứng cách xa anh, đừng tưởng anh không nhìn ra ghét bỏ trong mắt bà. Hai mươi sáu năm qua, chỉ co anh khinh thường, ghét bỏ người khác. Cho tới bây giờ chưa từng có ai đối xử với anh như vậy . dùng ánh mắt như vậy nhìn anh. Vậy mà bây giờ anh lại thấy được, dường như trên người anh là thứ gì đó xấu xí khiến người gặp người ghét.

“Ăn a, tiểu quái dị.” Lưu Thẩm có chút khó chịu đi lên phía trước, sao thằng nhóc này không biết nghe lời gì vậy, không biết Lạc Tuyết thích gì ở nó nữa. Bà không hiểu vì sao, chỉ biết bà chán ghét đứa nhỏ này, nhất là ánh mắt nó, làm bà sợ hãi.

“Ăn a, ” bà lôi Đường Mặc Vũ dậy, hành động thô bạo, Đường Mặc Vũ nhàn nhạt nhìn bà thím này, khóe môi giơ lên một chút cười lạnh.

“Gặp quỷ . .” Lưu Thẩm vội vàng ném bình sữa trong tay, nghĩ cũng không nghĩ, vội vàng bỏ chạy . Thằng nhóc này có ánh mắt làm cho người ta không thoải mái, bà thật không muốn nhìn lại lần nữa a.

Đường Mặc Vũ dùng sức ngồi dậy, nhưng thân mình này luôn rất không nghe lời, khiến anh không thể làm được gì, vì quá nhỏ, có lẽ anh cần phải lớn lên chút nữa.

Nhưng anh thật sự chờ không nỡi a. . Anh nhìn chằm chằm bình sữa cach xa mình một khoảng, cố gắng với lấy. Cái bà thím đáng chết kia, muốn đói chết anh có phải không? Anh cố hết sức trườn từng chút từng chút về phí đó. Đến khi anh đụng được đến bình sữa, anh đã mệt đứt hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.