Thân thể anh lung lay một chút. Chưa kịp suy nghĩ gì, anh đã té nhào trên mặt đất. thở không ra hơi, ngồi dậy không nỗi.
Anh nằm yên lặng trên đất, lần đầu tiên cảm giác được, nguyên lai sàn là như vậy lạnh, anh không tìn nguyện cử động thử tay chân,xem ra ko bị thương gì, bất quá, đau chết được.
Anh nhìn bình sữa trong tay , chua sót cười.
Đường Mặc Vũ a Đường Mặc Vũ, không thể tưởng tượng, bình thường tự
cao tự đại, hô mưa gọi gió, không xem ai vào mắt cũng sẽ có lúc chật vật như vậy.
Anh dùng nướu cắn chặt núm bình sữa, anh bây giờ không thể chết, nhất định phải sống cho dù có khổ thế nào, anh nắm chặt bình sữa trong tay,
uống. Người ta uống đều là hương vị an lành, còn anh, anh uống mang theo tận cùng chống cự, còn có nhận mệnh.
Anh muốn sống , nhất định phải còn sống. . .
Lạc Tuyết đẩy cửa ra, nhìn thấy Đường Mặc Vũ nằm trên đất, vội vàng
chạy tới, “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, “ cô ngồi xổm xuống , đau lòng đem Đường
Mặc Vũ ôm ở trong lòng, cô cẩn thận kiểm tra Đường Mặc Vũ cánh tay, cẳng chân, chỉ sợ bé té bị thương.
“Thực xin lỗi, Tiểu Vũ, đều là mẹ không tốt.” cô đem Đường Mặc Vũ gắt gao ôm ở trong lòng, khổ sở khóc lên, cô không biết bé đã nằm ở đây bao lâu, có ăn gì chưa , Bé đau không? sợ không?
Đừng khóc , càng khóc càng xấu. Đường Mặc Vũ mở hai mắt, lấy tay vỗ
vỗ ôm Lạc Tuyết đang khóc như sắp chết, đúng là phụ nữ, chỉ biết khóc.
Có điều nằm trong lòng cô gái đầy bùn đất này, anh lại cảm giác thật ấm
áp, đó là một cảm giác anh chưa từng có.
Tốt lắm, cô trở về thì tốt rồi. . anh một người, thật sự thật cô đơn. .
Lạc Tuyết xem Đường Mặc Vũ cười, xem bé không ngừng nâng lên tay nhỏ
bé còn có chân nữa, có thể cười như vậy chắc không có chuyện gì.
Đúng rồi. . Cười. Cười. .
“Tiểu Vũ, con cười nha. . ” cô có chút kinh ngạc nhìn gương mặt khẽ
cười của Đường Mặc Vũ , từ khi nhặt bé đến giờ, bé luôn mang một vẻ mặt
như ai thiếu tiền, vậy mà bây giờ bé lại nở nụ cười nha, lần đầu tiên
cười,còn là cười với cô.
Ngu ngốc, Đường Mặc Vũ nắm lấy tóc cô, cô cho rằng anh muốn ngây ngô
cười như vậy sao, nếu anh không cười, cô lại sẽ tiếp tục khóc, đem nơi
này nhấn chìm mất. Anh ghét thấy phụ nữ khóc, nhất là cô gái xấu như cô.
“Tiểu Vũ, mẹ thật sự rất vui , Tiểu Vũ con biết không, đây là lần đầu tiên con cười với mẹ nha, mẹ còn tưởng con chán ghét mẹ nữa kia?” Lạc
Tuyết đem mặt mình cọ cọ vào gương mặt nhỏ bé của Đường Mặc Vũ, Đường
Mặc Vũ chính là kỳ quái giật mình , bất quá cuối cùng vẫn đưa ra nắm tay nhỏ ôm lấy cổ cô.