Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 3: Q.3 - Chương 3: cô gái mắt một mí




Edit : Mai Như Ảnh “Vâng.” Lý Ngôn Hi trả lời, nhưng lại khóc tiếp, cô cảm thấy cực kì cô đơn, cực kì bất lực, rất lạnh… và cũng rất đói.

“Không nói nữa, ngủ đi.” Ngoài cửa phòng giam lại truyền tiếng gõ, bọn họ chỉ còn cách ngậm mồm lại, im lặng trừng mắt nhìn trần nhà, tối đen như mực, cái gì cũng tối.

Thật ra bên ngoài mới khoảng 10 giờ, chẳng qua trong gian tù tối đen đã cướp lấy thời gian của cô, mà có lẽ bây giờ mới đúng là một ngày mệt mỏi, vừa mới bắt đầu cuộc sống về đêm.

“Tiếc quá, đứa trẻ tốt như vậy, sao lại nên cơ sự này?” Diệp Nhàn buông báo xuống, bên trên có viết dòng chữ : Lý Ngôn Hi – con gái của Lý Chấn Ân đụng chết người còn bỏ chạy, bây giờ nhà họ Lý và cô ấy đã từ nhau, bản thân cô ấy ngồi trong tù 2 năm, hai năm thanh xuân cứ trôi qua như vậy.

“Tiểu Vũ, con nghĩ sao?” Bà ngẩng đầu hỏi Đường Mặc Vũ đang ôm chó tiểu Hoàng, từ lúc tỉnh lại đến giờ, anh đều như vậy, trầm mặc đến bất ngờ, không buồn vui, không tức giận, cái gì cũng không có, so người bình thường còn bình thường hơn.

“Con còn có thể nghĩ được gì?” Đường Mặc Vũ nhẹ giương khóe môi.

“Con có thích nó không?” Diệp Nhàn hỏi một câu. Nói thật, bà cũng không đoán được suy nghĩ của con trai mình.

“Không.” Đường Mặc Vũ trả lời có chút lạnh lùng.

“Nhưng Tiểu Vũ à…” Diệp Nhàn còn muốn nói gì nữa thì Đường Thượng Nguyên ngồi bên cạnh đang ngập đầu đống báo chí ngẩng đầu lên.

“Đứa con gái này cho dù nó thích, cũng không thể bước vào nhà họ Đường chúng ta.”

“Ba yên tâm, con biết mà.” Đường Mặc Vũ cúi xuống, dù không có chuyện này, anh cũng không có khả năng ở cạnh cô.

“Ngày mai con gái của bác Đỗ về nước, con với ba đi gặp mặt một chút.” Đường Thượng Nguyên hài lòng gật đầu một cái, họ Đường bọn họ từ trước đến nay nề nếp gia đình đều tốt, là người có chút chuyện thì tuyệt đối không thể qua lại.

“Vâng, con biết rồi, thưa ba.” Đường Mặc Vũ ôm lấy chú chó tiểu Hoàng, đi đến phòng mình.

Ngày mai lại là một ngày nhàm chán đây.

“Ta thà ở cùng mi còn hơn.” Anh cúi đầu nhẹ nhàng xoa đầu tiểu Hoàng : “ Ta rất nhớ Lạc tuyết, rất nhớ…”

Tiểu Hoàng chỉ grugru một tiếng… sau đó liếm ngón tay anh.

Buổi sáng, ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, làm cho người ta biết thời tiết hôm nay rất đẹp, Đường Mặc Vũ ngồi dậy, tiểu Hoàng ngủ ngay cạnh giày của anh cũng thức.

“Tiểu Hoàng, lấy giày cho ta.” Anh day trán, chú chó tiểu Hoàng này rất nghe lời ngoạm giày anh chạy tới, sau đó để ở dưới đất, phe phẩy cái đuôi không ngừng, anh đi giày, thuận tay vén màn cửa sổ, quả nhiên trời rất đẹp… Anh khoanh tay đứng nơi đó, trong mắt hơi bực mình, nếu hôm nay không đi xem mặt, chắc tâm trạng anh tốt hơn nhiều…

Anh đi ra ngoài, bà Diệp Nhàn ở bên ngoài đã chuẩn bị bữa sáng xong, đương nhiên có thêm phần tiểu Hoàng.

“Tiểu Hoàng, ăn chút gì nè.” Diệp Nhàn vẫy tiểu Hoàng, tiểu Hoàng vui vẻ chạy tới, cúi đầu rồi bắt đầu ăn.

Diệp Nhàn ngồi xổm, cầm tờ báo đặt trước mặt tiểu Hoàng.

“Đem cái này cho ông nội đi.” Bà xoa đầu tiểu Hoàng, tiểu Hoàng gặm một miếng, chạy tới trước mặt Đường Thượng Nguyên, sau đó cứ vẫy đuôi đưa cho ông.

“Đi ăn đi.” Đường Thượng Nguyên lấy báo chí, vỗ nhẹ đầu tiểu Hoàng, tuy chỉ là chú chó ta bình thường nhưng thông minh cực kì, ban đầu ông phản đối, nhưng thấy nó ngoan ngoãn như vậy, mặc kệ để Diệp Nhàn nuôi, dĩ nhiên càng ngày chú chó tiểu Hoàng càng được lòng ông thị trưởng.

“Mặc Vũ, lát nữa cùng ba đi gặp bác Đỗ của con nhé.” Đường Thượng Nguyên không xem báo nữa, bắt đầu ngồi ăn bữa sáng với con trai mình.

“Con biết rồi mà.” Đường Mặc Vũ uống một ly sữa, con ngươi tối tăm càng thêm sâu xa.

Bên ngoài, nắng ấm chiếu vào, rất khó tin, bây giờ đang là mùa đông, làm người khác cứ tưởng mùa xuân, ngay cả gió thổi cũng rất ấm.

Trong nhà hàng, vợ Đường Thượng Nguyên cùng con trai đi vào, mà chẳng ngờ bên trong đã thấy một đôi vợ chồng trông rất trẻ.

“Thượng Nguyên, ông đến rồi à.” Đàn ông trung niên nở nụ cười, khóe mắt rất dài, nhìn là biết người đàn ông đó rất khôn khéo, mà vợ ông ngồi yên vị ở một bên, khí chất rất cao quý.

“Ông bà đến sớm thế, tôi xin lỗi, để mọi người đợi lâu như vậy.” Đường Thượng Nguyên vội vàng đi đến, hai người nắm chặt tay, đúng là lâu không gặp lão bằng hữu này rồi.

“Đúng rồi, ông Đỗ, đây là con tôi.” Đường Thượng Nguyên chỉ vào Đường Mặc Vũ đang đứng cạnh mình mà nói, Đường Mặc Vũ khom lưng chào bác Đỗ : “Cháu chào bác trai, bác gái?” Khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người cao lớn, hai chân dài, người đàn ông này có hình dáng người mẫu. Mặc kệ chỗ nào, đều khiến trong lòng mọi người như tia chớp.

Bác gái Đỗ cười hài lòng, trao đổi ánh mắt với chồng mình, xem ra, họ rất hài lòng với Đường Mặc Vũ.

“Đúng rồi. Tâm Ái đâu?” Đường Thượng Nguyên khó hiểu nhìn xung quanh, sao không thấy con gái của họ nhỉ?

“Tâm Ái vừa ra nghe điện thoại, sẽ quay lại nhanh thôi.” Bác gái Đỗ vội giải thích, nhưng, ánh mắt lại chăm chú quan sát Đường Mặc Vũ, Đường Mặc Vũ chỉ cười lễ phép với bà, trở thành người bị săn, nói thật, anh không thích chút nào.

“Ba, mẹ, con về rồi.” Một tiếng trong trẻo từ cửa truyền vào, Đường Thượng Nguyên quay lại, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến ông không mở to mắt được, trong mơ hồ, ông thấy khuôn mặt này rất quen thuộc.

Mắt một mí xinh đẹp, khuôn mặt nho nhỏ nhọn hoắt, còn có lông mày rất dài.

Cả người ông đột nhiên chấn động, thấy có thiếu nữ trẻ tuổi chạy đến cạnh bác Đỗ, sau đó kéo cánh tay ông.

“Bác Đường có khỏe không ạ?” Cô nói ngọt như đường.

“Khỏe, khỏe, Tâm Ái càng ngày đẹp ra.” Đường Thượng Nguyên vội vàng gật đầu, bèn khen thiếu nữ đứng trước mặt, con gái của bạn già lâu năm, ông nhìn đứa bé đó lớn lên từng ngày, bất luận gia thế, diện mạo, bằng cấp đều khiến ông ưng í.

“Mặc Vũ, đây là Tâm Ái, hai con đã gặp qua rồi, con bé đi Canada lâu năm, bây giờ mới về.” Đường Thượng Nguyên không nhận thấy con trai ông không hứng thú, nhưng lại giới thiệu Đỗ Tâm Ái với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.