Edit : Mai Như Ảnh
Thật không đấy, hồi nhỏ đã gặp qua, nhưng sao anh không có chút ấn tượng nào, anh chỉ nhớ kỹ khuôn mặt này, là của Lạc Tuyết…
“À, Thượng Nguyên, lúc ấy Mặc Vũ chỉ có khoảng 4 tuổi, tôi nghĩ chúng nó không nhớ được đâu.” Đỗ ba ở bên cạnh cười, nhưng, ông cười càng ngày
hài lòng.
“Cũng đúng, tôi còn quên nữa là.” Đường Thượng Nguyên cũng nở nụ cười
một tiếng, đỗ ba vỗ vai : “Được, chúng ta đi, để hai đứa nói tiếng với
nhau một chút.”
Đỗ ba gật đầu một cái, cả hai nhìn đứa con của đối phương lẫn nhau, lần
này rất bằng lòng, xem ra, lần này bọn họ về nước, rất nhanh thôi, bọn
họ sắp có hỉ sự rồi.
“Em tên Đỗ Tâm Ái, còn anh?” Không hổ là thiếu nữ lớn lên ở nước ngoài,
so với thiếu nữ ở Trung Quốc, đương nhiên bạo gan còn lớn hơn nhiều.
“Đường Mặc Vũ.” Đường Mặc Vũ lấy lại tâm trạng, chỉ có con ngươi đen kia lộ quá nhiều phức tạp.
“Em hơi thích anh, anh thì sao?” Đỗ Tâm Ái lớn tiếng nói, cô chỉ biết
thích là theo đuổi ngay, còn muốn tiến sát, mắc cỡ ngại cũng không làm
được.
“Lá gan của cô cũng không vừa đâu.” Đường Mặc Vũ hơi nhếch môi, cuối
cùng cũng nở nụ cười, nếu thật sự có thể làm băng chảy núi băng, Đỗ Tâm
Ái ngày càng thêm thích anh rồi.
“Em chỉ theo đuổi những gì em thích, có cái gì sai?” Đỗ Tâm Ái bĩu môi,
phần sau còn can đảm hơn nữa, cô chủ động kéo tay Đường Mặc Vũ, để đầu
mình tựa vào người anh.
“Nếu bây giờ anh không cự tuyệt em, nghĩa là đồng ý.” Cô nâng cằm lên, trên mặt rất ngang ngược.
Đường Mặc Vũ chỉ cười, không cự tuyệt, cũng không đồng ý.
“Nếu bây giờ anh không nói lời nào, sau này anh sẽ là bạn trai của em.”
Đỗ Tâm Ái mắt sáng rực lên, cô xoay người không coi ai ra gì ôm cổ Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ chỉ nhìn cô, mà cô cũng không biết, lúc này ánh mắt anh đang nhìn cô chằm chằm cũng không phải đang nhìn cô, mà là nhìn xuyên thấu qua cô, nhìn sang người con gái khác.
“Tốt, anh đồng ý, như thế về sau anh là bạn trai em.” Đỗ Tâm Ái nhấc mũi chân, môi mình dán chặt lên môi mỏng của anh.
Chạm môi nhau khiến Đường Mặc Vũ ngẩn người, nhưng lại đẩy cô ra.
Tay anh hướng về phía trước, đặt trên lưng Đỗ Tâm Ái, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt anh, hình như có chút hoảng hốt.
“Lạc Tuyết, là cô sao? Có phải cô sợ tôi quá cô đơn, cho nên đem đến một người giống cô. Cô biết không, cô ấy rất giống cô..”
Mà lúc này trong phòng giam, cả người Lý Ngôn Hi đều là bụi bẩn, các cô
đang dọn dẹp vệ sinh, nơi nào cũng phải quét dọn, đây là công việc ngày
đầu tiên ở tù. Cô nhìn ngoài cửa song sắt, bên ngoài có lượng ánh sáng
cực lớn, chắc rất ấm áp.
“Em đang nhìn cái gì thế ?” Dương Nhạc đã đi tới, toàn thân cũng dính đầy đất.
“Em chỉ đang nghĩ, bên ngoài chắc rất ấm áp.” Cô duỗi tay ngoài song
sắt, bất luận cô có cô gắng thế nào, nhưng cũng không thể chạm tới ánh
nắng đó, giống như ánh mặt trời không thể chiếu vào trong lòng cô.
“Không phải suy nghĩ đâu, chúng ta không thể ra ngoài được.” Dương Nhạc
kéo Lý Ngôn Hi đi, nhìn cô nghiêm túc : ” Ngôn hi, em hai năm, chị bốn
năm, tin chị đi, chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi.” Dương Nhạc khuyên Lý
Ngôn Hi cũng là khuyên chính mình.
Chỉ là, hôm nay mới đúng ngày đầu tiên, những ngày sau trôi qua như thế nào đây.
“Em biết, ngay từ đâu em đã cam chịu số phận của mình rồi.” Lý Ngôn Hi
xoay người, cười bất đắc dĩ với Dương Nhạc, ngoài chấp nhận số phận, bọn họ còn có thể làm cái gì nữa.
“Đi, chúng ta còn nhiều chỗ chưa quét dọn, đúng rồi, tiếp đó là WC,
bẩn chết đi được.” Dương Nhạc không khỏi nhăn mũi : “Chị cảm thấy, mấy
bà trông ngục này cố ý chỉnh chúng ta, những chỗ bẩn vất vả đều để chúng ta làm.” Dương Nhạc tức giận bất bình, dọn rác để bọn họ vứt, WC cũng
là bọn họ dọn.
“Người nào làm cũng giống nhau thôi mà.” Lý Ngôn Hi nghĩ thoáng, bẩn thì bẩn, dù sao cả người cũng đã bẩn hết rồi.
Lý Ngôn Hi đứng ở trong WC, mùi bên trong rất khó ngửi, làm cô rất khó
chịu, thật sự cho tới giờ, cô không nghĩ nó lại bẩn như vậy.
“Buồn nôn quá.” Cô nôn khan, nước mắt nước mũi chảy hết ra ngoài.
“Ngôn hi, em ra ngoài đi, để chị làm cho.” Dương Nhạc bưng chậu nước đến, không nỡ nhìn bộ dạng Lý Ngôn Hi thế này.
“Không sao đâu.” Lý Ngôn Hi lắc đầu nhìn cô . ” Chị cũng ở đây, chúng ta giống nhau thôi mà.” Cô ôm ngực, gắng sức ho khan, nước mắt trong suốt, theo khóe mắt chảy xuống không ngừng, nhưng cô vẫn nở nụ cười.
” Người em hôi thế.” Cô ngửi mùi trên người Dương Nhạc, quả nhiên hôi thật.
“Chị cũng thế.” Dương Nhạc nhăn mũi, cô ra sức ngửi mùi trên người Lý Ngôn Hi.
“Chúng ta đều hôi như nhau.” Lý Ngôn Hi tiếp tục cười, mùi hôi rất khó ngửi.
“Như thế này cũng tốt.” Dương Nhạc vụng trộm nhìn thoáng bên ngoài, ánh mắt đảo liên tục, không biết là nhìn cái gì.
“Tốt cái gì ?” Lý Ngôn Hi không hiểu : ” Nếu không quét dọn nhanh, người chúng ta càng hôi đấy.”
Nhưng Dương Nhạc chỉ quay đầu lại cười thần bí : ” Chị chỉ hi vọng lại
lâu một chút.” Cô nhìn bên ngoài, cô kéo tay Lý Ngôn Hi, để cô cũng nhìn bên ngoài.
Lý Ngôn Hi nhìn lại, người bên ngoài đang lau kính, quét rác, quét rác,
không có ai lười biếng vì có mấy vị trông ngục ở đó, người nào chỉ cần
buông tay xuống là bị cảnh cáo rồi.
“Chị nghĩ, chúng ta làm việc này, mấy bà trông ngục đó không dám đứng
cạnh đâu.” Dương Nhạc ngửi mùi trên quần áo, sau đó cười một tiếng, ngay cả bản thân mình còn không muốn ngửi, huống chi là người khác.
“Tuy ở đây rất bẩn, hôi, nhưng lại là nơi tự do nhất, chúng ta có thể
nói chuyện phiếm, so với những người bên ngoài, thì công việc ở đây cũng không tồi đâu.”
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu : “Đúng vậy.” Cô tiếp tục quét dọn, đúng là trong cái rủi cũng có cái may.
Ban đêm, mọi người ngủ tránh xa Lý Ngôn Hi và Đường Mặc Vũ, chẳng phải vì mùi trên người các cô hay sao !
“Em xem, chỗ chúng ta rộng quá.” Dương Nhạc duỗi thẳng tay : “Chị muốn
ngủ chỗ nào thì ngủ, không như bọn họ, phải chen chúc với nhau…” Cô trở
mình, dưới ánh sáng yếu ớt nhìn Lý Ngôn Hi không nói một lời nào.