Cô thở dài một hơi : “Ngôn Hi, chị biết em ghét chị, ghét mẹ con chị, nhưng em không thể cướp anh rể của mình, em thật sự có thể yên lòng mới được sao?” Thân thể của cô lay động một cái, giọng nói cực kì yếu ớt,
cũng có chút đau xót muốn chết.
“Chấn Ân….” Hà Uyển Ngọc đột nhiên lớn tiếng khóc : “Chấn Ân, tôi lấy ông đã mười mấy năm, những năm gần đây, tôi đem tất cả trái tim đều đặt ở cái gia đình này, tôi biết tôi vô dụng, không sinh cho ông một đứa
con, nhưng ông không thể để con gái ông bắt nạt mẹ con chúng tôi như
vậy…”
Lý Chấn Ân ngẩng đầu, hai mẹ con nhà kia ôm nhau khóc, một bên là
tình nghĩa vợ chồng giúp nhau lúc hoạn nạn, một bên là con gái ruột của
ông, một đứa yêu thương từ bé, coi như con gái ruột , bây giờ khóc thảm
thương như vậy, khiến ông không thể không đau lòng.
“Ngôn Hi, ba nói cho con một đạo lý, về sau con cách xa anh rể một
chút, con lập tức về phòng ngủ đi, không có lệnh ba, không được phép ra
ngoài.” Lý Chấn Ân gào lớn tiếng với Lý Ngôn Hi, như là kiềm chế tới cực điểm, lòng ông đang vùng vẫy, rất mâu thuẫn, nhưng ông vẫn lựa chọn hai mẹ con Hà Uyển Ngọc…. mà Lý Ngôn Hi, vẫn cứ là không khí của bọn họ, dù trên cơ thể cô mới là dòng máu họ Lý chân chính.
“Đó là anh rể sao?” Lý Ngôn Hi đột nhiên mở miệng, giọng nói như có
như không ở trong không khí, nhưng khiến một nhà ba người kia, sắc mặt
xanh mét, đó là hi vọng của bọn họ, nhưng, hi vọng cũng chỉ là hi vọng,
có lẽ sẽ biến thành thất vọng.
Là anh rể sao? Có lẽ về sau, nhưng bây giờ chưa phải.
“Chỉ cần em đừng quấy rầy chị, anh ta sẽ thành anh rể của em…” Lý
Nhiên ngẩng cằm lên, nói vô cùng tự tin, cô tin tưởng, Đường Mặc Vũ sẽ
thích cô, nhất định sẽ thích cô, mà cô cũng cam đoan, cô sẽ trở thành
Đường phu nhân, sẽ có được toàn bộ tất cả..
Lý Ngôn Hi xoay người, đem con gấu Tiểu Hùng ôm trong lòng, đi vào phòng mình.
Cô không nói gì, bởi thật sự không có gì để nói nữa rồi.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại,
Cô ôm con Tiểu hùng vào phòng tắm, sau đó đặt Tiểu hùng ở mặt nước :
“Dơ rồi, chị giúp em rửa sạch nhé?” Cô khom người xuống, lau vết máu
trên người con gấu bông, cứ như không nghĩ mình bị thương, có máu trên
người.
Trong lòng cô chỉ có tiểu hùng, …bây giờ tối thiểu nhất là vậy.
Lau sạch tiểu hùng xong, cô lấy tay che mắt nó, ngày trước nó thẹn thùng, chắc giờ sợ lắm rồi?
Tiểu Phương nhăn mặt tại chỗ, mà tay cô chỉ càng thêm run rẩy.
“Cô Hai, cô không đau à? Tay Tiểu Phương rất nặng ». Ngón tay Tiểu
Phương run rẩy, nhìn miệng vết thương trên trán Lý Ngôn Hi rất to, vết
thương thế này, phải khâu đi mới được.
“Không sao, tôi không đau.” Lý Ngôn Hi an ủi Tiểu Phương, tuy cô nói
như thế, nhưng Tiểu Phương vẫn sợ hãi, không đau là giả, nếu đổi lại là
cô, chắc cô đau đến chết mất.
Bản thân đã đến đây được nửa ngày, Tiểu Phương chỉ nhìn như vậy, đôi
tay cũng run rẩy, Lý Ngôn Hi chỉ cầm chai thuốc trong tay Tiểu Phương,
cô đứng lên, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ vết thương trên đầu cô chẳng cần xử lý.
“Xin lỗi cô Hai, Tiểu Phương sợ đau lắm…” Tiểu Phương thở dài một hơi, toàn thân như không có khí lực, trực tiếp ngồi ở giường.
“Là tôi bị thương, sao cô lại bị đau chứ ?” Lý Ngôn Hi không hiểu, chẳng lẽ cô ấy cũng bị thương ở chỗ nào à?
“Không phải, không phải.” Tiểu Phương vội vàng lắc đầu : “Người khác
bị thương, em cũng có cảm giác đau, hơn nữa…. em nhìn thấy máu là chóng
mặt…” Tiểu Phương vội vàng nhắm mắt lại, thật quá tàn nhẫn, thật quá
đáng sợ…
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi mới xoay người nhìn mình trong
gương, cô cầm lấy bông băng, tự bôi thuốc đỏ lên miệng vết thương, động
tác hết sức quen thuộc, nhưng lại làm rất nhiều lần, đến nỗi ngón tay cô đột nhiên sửng sốt.
“Tiểu Phương, trước kia tôi bị thương có phải tôi luôn tự xử lý miệng vết thương thế này không?” Cô xoay người hỏi cái cô Tiểu Phương còn
đang nhắm mắt đứng đó.
“Không đâu.” Tiểu Phương lắc đầu : “Trước kia cô cũng sợ đau, dù là
vết thương nhỏ cũng do bác sĩ xử lý, còn không cho Tiểu Phương đụng
tới?” Tiểu Phương nhành miệng : “Lần trước ngón tay cô bị đứt tay, chảy
máu một ít mà cô suýt chút nữa ngất đi, còn bây giờ miệng vết thương lớn như vậy, lại coi như không việc gì. Đúng rồi, còn tự mình bôi vết
thương. Cô chưa từng làm chuyện này bao giờ ?” Tiểu Phương gật đầu, đúng là như vậy, cô tuyệt không có nhớ sai…
“Thế à?” Lý Ngôn Hi quay đầu lại, tiếp tục bôi nước thuốc đỏ lên miệng vết thương.
Nước thuốc dính vào miệng vết thương, cảm giác này thật sự khó chịu,
thậm chí còn rất đau, cô cắn răng chịu đựng, tiếp tục bôi thuốc, rồi
quấn băng vải vào, khi xử lý xong, sắc mặt cô đã biến trắng xanh rồi.
“Cô Hai, tay cô khéo thật đấy, không thể tin được, đây là cô quấn
băng, quấn đẹp thế.” Tiểu Phương nhìn sửng sốt, nhưng vết thương này
thật sự không đau à?
Lý Ngôn Hi đưa tay sờ trán, khi đó tỉnh lại cũng như vậy, bây giờ
cũng thế. Đầu cô hay bị va chạm quá… Hơn nữa, cô quấn băng cũng được
ghê, Tiểu Phương nói thế.
Thật sự không đau sao? Tiểu Phương từ từ đi qua, Lý Ngôn Hi còn chưa
kịp phản ứng, một bàn tay đã đặt lên vết thương được bịt kín.
“A…” Một tiếng thét chói tai ở trong phòng truyền đến, không phải Lý Ngôn Hi, mà là Tiểu Phương.
“Cô Hai, nhẹ một chút. Đứng véo Tiểu Phương, Tiểu Phương đau quá.”
Tiểu Phương không ngừng kêu to, mà ngang hông có một bàn tay, bàn tay đó ra sức nắm chặt eo cô, đau chết cô, thật sự đau đến chết mất .
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng hô hấp, sắc mặt cô cũng không phải tốt lắm, sau
đó cô vươn tay sờ miệng vết thương, nếu không phải cô bấu chặt Tiểu
Phương, chỉ sợ người kêu lớn tiếng lại là cô rồi.
“Tiểu Phương, cô làm gì đó? Đau lắm.” Cuối cùng cô có khí lực trừng mắt nhìn Tiểu Phương.
Tiểu Phương cực kì uất ức bĩu môi : “ Không liên quan chuyện của em, cô nói cô không đau, em muốn thử xem có đau hay không?”
“Đây là đầu tôi.” Lý Ngôn Hi không biết phải nói gì nữa.
“Em biết, đầu em ở đâu.” Tiểu Phương chỉ đầu mình, còn cô Hai : “ Cô
hết đau nhưng Tiểu Phương đang rất đau, cô không thể buông tay được à,
thắt lưng em đau quá.”