Lúc này Lý Ngôn Hi mới buông tay ra khỏi người Tiểu Phương, cũng
không trách cô ấy được, nếu đau thì mọi người cùng đau, cô nằm trên
giường, ôm con gấu tiểu hùng vào lòng mình, nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết là nhớ cái gì mà trên mặt có giọt nước trong suốt.
Tiểu Phương khó hiểu nhìn con gấu được Lý Ngôn Hi đang ôm vào lòng,
cô càng nhìn gần hơn : “Cô Hai, con này cô mua chỗ nào mà giống con cô
thích y hệt luôn.” Tiểu Phương kinh ngạc kinh ngạc.
“Người khác đưa.” Lý Ngôn Hi càng ôm chặt hơn, đã lau sạch, giống như mới luôn, cô đặt con gấu sát mặt mình, cảm thấy mặt và lông gấu ấm áp
xúc cảm.
“Người nào đưa thế?” Tiểu Phương lại tò mò hỏi, mà Lý Ngôn Hi chỉ cười, nhưng không trả lời.
“Tiểu Phương, cô cũng nghĩ tôi tranh giành anh rể với chị sao?” Lý
Ngôn Hi buông tiểu hùng xuống, hỏi Tiểu Phương, cô muốn biết, trong nhà
này người nào tốt với cô nhất, sẽ nghĩ cô thế nào, sẽ cho rằng cô không
biết xấu hổ, đê tiện thật sao.
“Không.” Tiểu Phương kiên định lắc đầu : “Cô hai nhát gan như vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ có cô Cả cướp đồ của cô, cho tới giờ cô không bao giờ
tranh đồ của người khác, hơn nữa, mà em chưa nghe nói cô cả có bạn trai, từ trước tới nay cô cả mắt cao hơn người, cô hai không đủ sức tranh
giành đâu, cho dù có quen biết trong party, cũng có tính cạnh tranh công bằng mà thôi? Làm sao có thể nói là tranh giành được, tuy Tiểu Phương
ngu dốt nhưng những thứ nên biết vẫn biết.”
Lý Ngôn Hi vẫn ôm con gấu nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, trong mờ
hồ xuất hiện cái người Đường Mặc Vũ kia, có ánh mắt anh, hình như đã
từng quen biết từ lâu rồi.
“Tiểu Phương, trước kia tôi có quen ai tên Đường Mặc Vũ không?” Cô
không có mở hai mắt, hỏi Tiểu Phương vẫn còn đứng đó, bởi vì nơi này còn có hơi thở của người khác, đó là Tiểu Phương.
“Không, cô ít bạn bè lắm, không có ai tên đó cả.” Tiểu Phương thành
thật trả lời, thật ra cũng có thể đoán được, từ trước tới nay đều bị
nhốt trong nhà, rất ít ra ngoài, lá gan của cô lại nhỏ, từ nhỏ đến gần
đàn ông là nhượng bộ, làm sao có thể có bạn bè được, mối quan hệ của cô
từ trước giờ Tiểu Phương đều biết hết.
“Thế à?” Cô mở hai mắt mình, đưa tay kéo lại tay con gấu, nhưng phát hiện, con gấu này có đôi mắt rất đẹp.
“Đúng vậy, Tiểu Phương đảm bảo.” Tiểu Phương vỗ ngực, vẻ mặt tự tin,
cái khác cô không dám cam đoan, chứ chuyện của cô Hai, cô 100% đảm bảo
luôn.
“Tiểu Phương.”
“Dạ…”
“Tiểu Phương, tôi mệt rồi.”
“Vậy cô đi ngủ đi.” Tiểu Phương nháy mắt một cái, sao lại muốn hỏi cô?
“Nhưng…. Cô có thể bỏ chăn ra không?” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng hít một
hơi, nhìn chiếc chăn đang đắp lên người Tiểu Phương, như vậy làm sao cô
có thể ngủ được đây.
“À…em xin lỗi, em quên…” Tiểu Phương thè lưỡi, vội vàng ngoài người
về phía trước. Cô vội vã đắp chăn cho Lý Ngôn Hi, nhìn Lý Ngôn Hi hai
mấy tuổi đầu, lại giống như trẻ con ôm gấu đi ngủ, sợi tóc cô mềm mại
tựa nhẹ vào gối dầu, khuôn mặt trắng sữa giờ tát mét.
Người của họ Lý cũng càng ngày càng quá đáng rồi.
Tiểu Phương nhẹ bước đi ra ngoài, trong những người ở, cô là tốt
nhất, tuy cô Hai không được thương yêu, nhưng tính tình bình thường, còn ở bên cạnh cô cả được thương yêu, ngày nào cũng bị sai đi chỗ này sai
đi chỗ kia, không hẳn hoi lại bị mắng, cô thật sự không biết cô cả có gì tốt, mà ông chủ lại yêu quý cô cả như thế. Chẳng lẽ Tiểu Mỹ nói là
đúng, bởi cô Hai không có mẹ, nên luôn bị xem thường.
Nhưng mà, cô nhìn thoáng qua Lý Ngôn Hi, thấy bộ dạng cô Hai ngủ rất
giống thiên sứ, trong sáng và cực kì bình thản, cô tin rằng đó là cô gái tốt, nhất định phải nhận được hạnh phúc, chẳng phải mẹ cô đã từng nói,
người tốt đều được báo đáp sao?
Cô Hai là người tốt, cô nhất định được báo đáp.
Mà lúc này, Lý Ngôn Hi ở trong phòng khó chịu lật người lại, ấn đường cô nhíu lại, hình như mơ thấy cái gì đó rất đáng sợ, sắc mặt vô cùng
đau đớn. Gió lạnh bên ngoài thổi hơi vào, bức màn màu nhạt vung lên,
phòng này đơn giản mà sạch sẽ, không có trang trí phức tạp nhiều, nhưng
lại thư thái dị thường, tuy chỉ có một mình nhưng ít nhất cô còn có con
gấu bên cạnh…
Lúc sắc trời hơi sáng lên, đột nhiên cô mở to mắt, mới phát hiện trên trán đầy mồ hôi, ngay cả quần áo đang mặc cũng ướt đẫm. Cô vuốt trán,
lau mồ hôi.
Cô mơ quá nhiều máu, có một tiếng thắng xe, à, có cả tiếng trẻ con khóc.
Có tiếng đập cửa truyền đến : “ Cô hai, là Tiểu Phương đây, em tới
dọn vệ sinh.” Tiểu Phương nói xong bèn đẩy cửa đi vào, nhưng phát hiện
Lý Ngôn Hi đang ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, không biết đang nghĩ cái gì.
“Cô hai, cô làm sao đấy?” Tiểu Phương đi đến, lo lắng hỏi, sao cô không nói gì, sắc mặt lại khó coi như vậy.
Lúc này Lý Ngôn Hi mới thả lỏng người, làn môi hồng nhạt run rẩy :
“Tiểu Phương, tôi mơ thấy có tiếng thắng xe, chảy rất nhiều máu….” Cô
thì thào tự nói, cảm giác trong mộng rất chân thật, chân thật đến nỗi nó đã xảy ra trước mặt cô.
Cơ thể Tiểu Phương run lên, nhưng chỉ nở nụ cười : “Cô hai, chỉ là mơ thôi mà, cô nằm mơ thôi.” Tiểu Phương vẻ mặt đau khổ an ủi cô, nhưng
trong mắt cô hiện lên cái gì thì chỉ có cô biết rõ.
Lý Ngôn Hi có chút bất ngờ, đầu óc cô trống rỗng, vì sao lại có giấc mơ này.
“Ổn rồi, cô Hai, cô không cần phải suy nghĩ, lát nữa ông bà chủ đi
tìm cô, nếu cô dậy muộn, bọn họ lại trách móc.” Tiểu Phương thở dài một
hơi, trước hết giấc mơ không phải vấn đề, mà đến chỗ ông bà chủ mới là
vấn đề lớn.
Lý Ngôn Hi nhìn con gấu cạnh giường mình, mới ngồi dậy, trong lòng có chút bất an, không biết bọn họ muốn tìm cô làm gì?
Trong phòng khách được trang trí rất cao nhã, bức tường được trang
trí bằng bức tranh lớn, thậm chí nó rất vô giá, đương nhiên còn có cửa
sổ sát đất, bên phải có tủ rượu, bên trong rượu tối thiểu được tính bằng nam, đương nhiên giá trị cũng không nhỏ.