Thật ra Lý Ngôn Hi chưa từng nhìn kĩ nơi này, nếu không có những người này ở đây, cô cũng muốn ở đây ngắm cảnh một chút.
“ Ngôn Hi, con mau thay quần áo rồi cùng chúng ta ra ngoài.” Lý Chấn
Ân vừa nhìn thấy Lý Ngôn Hi lập tức nhíu mày, xoắn xuýt không biết có
phải không muốn gặp đứa con gái này không nhưng lúc nào phải cũng nhìn
thấy?
Mà bà Hà Uyển Ngọc thì không thèm nhìn cô một cái, xem ra còn rất tức giận.
“Con biết rồi.” Lý Ngôn Hi chỉ thản nhiên trả lời một tiếng, có lẽ
trước đây đối với người cha này còn có chút chờ mong, nhưng bây giờ
chẳng còn nữa rồi.
Mà Lý Chấn Ân nhìn bộ dáng xa lạ của Lý Ngôn Hi, nói thật, trong lòng ông có loại cảm giác không thoải mái, ông chỉ có thể ho khan một tiếng, để che giấu tâm trạng không bình thường của mình.
Tuy không thích nhưng cũng không thể thừa nhận, khi xuất hiện suy
nghĩ đó, ông vẫn thích người sợ ông trước kia, tuy vẫn cực kì yêu con
gái Lý Ngôn Hi, chỉ là bây giờ mọi chuyện đều đã thay đổi, dường như ông đã mất đứa con gái đó, hoàn toàn biến mất.
Lý Ngôn Hi xoay người đi vào trong phòng mình, trên giường vẫn còn chú gấu tiểu hùng đang làm bộ dáng thẹn thùng.
Đến cửa nhà hàng, Lý Ngôn Hi đi theo sau hai vợ chồng họ Lý, cô ngẩng đầu nhìn, khi vợ chồng họ Lý đi vào, cô bước nhỏ theo sau, tuy nhiên
không biết bọn họ muốn dẫn cô đến đây làm gì, tin rằng lát nữa sẽ biết
rõ.
“À…. Chấn Ân, ông đã đến rồi à?” Một người đàn ông trung niên vội
vàng đến, lúc nhìn thấy Lý Ngôn Hi ở đằng sau, nhãn tình sáng lên :
“Chắc cô này là con gái của ông, tuy không xinh đẹp bằng Nhiên Nhiên,
nhưng, mỗi người một vẻ, ông thật đúng là có phúc khí.”
“Làm gì có.” Lý Chấn Ân nở nụ cười : “ Tôi thì có gì tốt, sao bằng
cậu nhà ưu tú được.” Lý Chấn Ân cũng khách sáo, hai người mỗi người khen lẫn nhau, mà Hà Uyển Ngọc cũng chỉ cười, trò chuyện cùng phụ nữ trung
niên ở bên cạnh, dường như hai người là bạn bè tốt nhiều năm không gặp
vậy, nói không hết chuyện.
Lý Ngôn Hi mở to mắt, phát hiện thấy có một ánh mắt nóng đang nhìn
cô, cô ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đang cười với cô, không đúng,
không phải cười, đến nỗi chảy nước miếng, nói thật, người đàn ông này
ngoài bộ quần áo đang mặc trên người ra, chẳng có gì nhìn được cả, mắt
nhỏ, mũi tẹt, làn da có nhiều hạt đậu, thậm chí nếu nhìn kĩ một chút, có thể nhìn thấy hàng trăm lỗ trên khuôn mặt.
“Nào, ngồi đi.” Người đàn ông trung niên dẫn Lý Chấn Ân ngồi xuống :
“Đây là con tôi – Tiểu Tuấn.” Ông ấy bắt đầu giới thiệu con trai của
mình, như là rất hài lòng con trai mình, nói không ngừng con mình tốt
thế này, tốt thế kia.
Lý Ngôn Hi không kìm được cơn ngáp, đọc thuộc lòng à? Bộ dạng chẳng
ra gì , mà còn khoe tương lai con trai mình tốt, có liên quan gì tới cô
chứ?
“Đây là con gái tôi, Lý Ngôn Hi.” Ngón tay Lý Chấn Ân chỉ hướng vào
Lý Ngôn Hi, trên mặt nở nụ cười, Lý Ngôn Hi lạnh nhạt nhìn khuôn mặt
tươi tắn kia, đôi mắt kia thật xa lạ, một Lý Chấn Ân chân thật mà xa lạ, không đúng, là ba.
Khi thấy Lý Ngôn Hi trong mắt xa lạ, Lý Chấn Ân có cảm giác mặt mình
có chút nóng lên, nhưng quay đầu lại, cùng người đàn ông kia trò chuyện
cái gì đó.
“Được rồi, vậy chúng ta ra ngoài trước, để cho bọn trẻ tìm hiểu nhau
một chút.” Không biết bọn họ nói bao lâu, ngay sau đó, chiếc bàn chỉ có
Lý Ngôn Hi và cái người gọi là Tiểu….Tuấn.
“Xin chào, tôi tên là Tần Anh Tuấn.” Người đàn ông kia vươn tay ra,
ánh mắt có chút thèm thuồng nhìn Lý Ngôn Hi, xem ra hết sức hài lòng với cô.
“”Tôi là Lý Ngôn Hi.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng giương khóe môi mình lên,
hóa ra bọn họ để cô ra ngoài, chỉ là muốn cô đi gặp gỡ với người khác,
hi vọng cô không thể phá loại tình cảm của Lý Nhiên và anh rể mình. Bọn
họ đúng thật suy nghĩ nhiều quá.
“Tôi tốt nghiệp đại học Thương mại X, bây giờ đang làm giám đốc công
ty gia đình, về sau ba tôi nghỉ hưu, vị trí tổng giám đốc sẽ thuộc về
Tần Anh Tuấn tôi.” Anh ta cười cực kì đắc ý, dáng vẻ trên người quá lưu
manh, quả nhiên cái gì cũng đều phải dựa vào người cha giàu có đó.”
“Thế à?” Lý Ngôn Hi thản nhiên nói, thật sự không muốn nhìn cái mặt kia chút nào.
“Cô Lý hi vọng mình sẽ lấy được người chồng thế nào?” Tần Anh Tuấn tự cho mình phóng khoáng, ánh mắt không ngừng phát điện với Lý Ngôn Hi,
nhưng, Lý Ngôn Hi chỉ nhìn chằm chằm ly nước…Vẻ mặt từ đầu đến cuối đều
bình thản.
“Tôi không biết.” Cô nhẹ nhàng động đậy mi mắt : “ Tôi muốn tìm một
người như đã từng quen biết.” Cô không biết vì sao lại muốn nói như vậy, nhưng, trong lòng cô thật sự có ý nghĩ này, cô hai bàn tay trắng, chỉ
là muốn tìm từng chút từng chút kí ức, chẳng thế thì, nửa đời trước của
cô, chẳng khác gì chưa từng có.
“Thế cô Lý có cảm giác tôi không phải là người giống như đã từng quen biết à?” Tần Anh Tuấn cho rằng Lý Ngôn Hi có tình ý với mình, đương
nhiên anh rất tự tin đó là anh, anh cho rằng người phụ nữ này, mặt mũi
không tồi, dáng người đẹp, tuy hơi thấp nhưng tỷ lệ rất chuẩn, đương
nhiên điều quan trọng nhất là, cảm thấy rất nghe lời, như vậy, về sau
anh có thể tiếp tục trêu đùa rồi.
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng lắc đầu : “Xin lỗi, tôi không có ý đó.” Cô cự
tuyệt triệt để, thật sự triệt để, mà sắc mặt Tần Anh Tuấn thay đổi trong nháy mắt.
“Cô Lý, hai nhà chúng ta có làm ăn với nhau, chúng ta kết hôn là điều đương nhiên, cô nên biết, nhà Lý các cô bây giờ nếu không có Tần thị
nhà tôi, nếu Tần thị chúng tôi chèn ép công ty họ Lý các cô có thể yên
ổn để cho cô làm cô chủ sao?” Cho tới giờ chưa có ai cự tuyệt Tần Anh
Tuấn, ngay lập tức chút thể diện bị che mất, ngay cả uy hiếp anh ta cũng dùng.
“Liên quan gì đến tôi.” Lý Ngôn Hi đứng lên, bọn họ muốn giở trò thì cứ việc, dù sao cô có tay có chân, không phải không nuôi sống được bản
thân, cho dù là đi nhặt rác cũng được, gia sản này, cũng không phải của
cô, cô không cần thay Lý Nhiên bảo vệ nó.
“Cô….” Tần Anh Tuấn cũng bắt đầu bốc hỏa đứng lên, nghe như tiếng kêu một con heo bị giết vậy.
“Tay của tôi, tay của tôi…” Anh ta đổ mồ hôi lạnh, mà có một người
đàn ông cao lớn không biết đứng phía sau anh từ lúc nào, ra sức nắm cổ
tay anh ta, thậm chí phải đem xương cốt của anh ta bóp nát thì thôi.
“Anh….. Lý Ngôn Hi.” Tần Anh Tuấn nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của người đàn ông đó, đau kêu thảm một tiếng.
“Cô lo cho anh ta à?” Người đàn ông quay đầu lại, chỉ trợn mắt lên nhìn.
“Tôi sợ phiền phức.” Lý Ngôn Hi cúi đầu, nắm chặt bàn tay mình, nếu
anh làm gãy tay hay chân của anh ta, Lý Chấn Ân nhất định sẽ tìm cô tính sổ, giống như mấy ngày trước, mà cô thật sự đã chịu đủ nhiều đả kích
rồi, giờ chỉ muốn yên tĩnh một chút mà thôi.