“Cô gọi tôi là gì?” Người đàn ông đó vẫn chưa buông tay Tần Anh Tuấn
ra, nhẹ nhàng cùng cô một hỏi một đáp, hình như trong tay anh bây giờ
đang cầm không phải tay của anh ta, mà là một khúc gỗ.
“Đường Mặc Vũ.” Lý Ngôn Hi trả lời, cô chưa từng quên tên anh, cho nên, không cần phải hỏi cô như thế.
“Tốt lắm.” Đường Mặc Vũ mới buông tay ra, người kia tự nhận mình cực
kì anh tuấn Tần Anh Tuấn chỉ trừng mắt oán hận nhìn người đàn ông đẹp
trai đó, cũng chỉ có thể trừng mắt chứ không dám nói lời nào, mà anh ta
cũng không quên khi vừa nghe thấy cái tên người đàn ông này.
Đường Mặc Vũ, con trai thị trưởng, đúng là bọn họ không nên đắc tội
lại càng không muốn nói, tự tay Đường Mặc Vũ mở công ty, là kẻ thù một
mất một còn với họ, người này có tiếng ngoan độc trên thương trường, giờ hắn không có năng lực, ngàn vạn lần không nên chọc giận anh, chẳng thế
thì, loại hậu quả này, khó tưởng tượng nổi.
“Cô tới đây làm gì?” Đường Mặc Vũ tựa vào cạnh bàn, từ đâu đã đem tên người ông xem mặt kia để vào mắt, nhưng anh chỉ nói chuyện với Lý Ngôn
Hi, Tần Anh Tuấn trong mắt anh coi như không có, mà người khác đều biết
tính cách anh, từ trước đến nay người anh không quen, đều bị anh coi
thành không khí.
“Xem mắt.” Lý Ngôn Hi thành thật trả lời, nhưng lúc thấy anh, trong
lòng có chút thoải mái, thậm chỉ ngay cả cười cũng rất nhiều.
Hóa ra có thể gặp lại anh, đương nhiên giống như đã từng quen biết,
mắt anh có thể nhìn tận đáy lòng cô, làm cho lòng cô nhảy nhanh hơn,
càng lúc càng nhanh.
“Cùng anh ta?” Đường Mặc Vũ hờ hững nhìn người đàn ông đứng ở cạnh, chỉ giương khóe môi biểu tình.
Gã đàn ông thế này, cô cũng thích được sao?
“Dạ.” Lý Ngôn Hi gật đầu, cô là người thành thật, từ trước tới nay
đều ăn ngay nói thật, đương nhiên sẽ không nói dối, huống chi lại là
anh.
“Đi thôi.” Đường Mặc Vũ vươn tay, giống như lần đầu tiên gặp, lúc anh bảo, anh tên Đường Mặc Vũ.
“Tôi là Lý Ngôn Hi.” Lý Ngôn Hi cứ nghĩ là bắt tay, cô vội vã vươn
tay ra, nhưng bị anh nắm thật chặt. Cô khó hiểu chớp mắt một cái, cái
này cũng được gọi là bắt tay chứ?
“Đi thôi, cô không cần phải đi xem mắt, chúng ta đi xem mắt là được rồi.”
Đường Mặc Vũ cũng thoải mái cười, nhưng trong mắt anh hiện lên tia chán ghét, dù chỉ chợt lóe lên thôi.
Lý Ngôn Hi không hiểu : “Đi xem mắt với ai cơ?”
“Tôi…” Đường Mặc Vũ đi nhanh hơn chút, có chút thanh minh lôi kéo tay Lý Ngôn Hi đi ra ngoài, để lại một người đàn ông Tần Anh Tuấn đang phát run ở đó, nhưng, hắn không thể nói được gì, chỉ trơ mắt nhìn Đường Mặc
Vũ dẫn Lý Ngôn Hi đi ra ngoài.
Anh có rất nhiều tiền, ba anh cũng vậy, đúng là đã cường thịnh trở
lại, cũng không cường thịnh bằng Đường Mặc Vũ, đơn giản chưa tính đến
công ty tư của anh, với quyền lực của ông nội, thân phận ba anh, đó cũng là nguyên nhân Tần gia bọn họ không dậy nổi.
Lý Chấn Ân đang đàm thoại cùng ông Tần về việc hôn nhân hai nhà,
thậm chí đã tính đến chuyện sính lễ, bọn họ đối với đối phương cực kì
hài lòng, có lẽ nhà họ Lý hài lòng gia thế họ Tần, mà họ Lý càng bằng
lòng để Lý Ngôn Hi rời khỏi nhà.
“Xin lỗi, tôi có điện thoại.” Ông Tần cười nói với Lý Chấn Ân, sau đó cầm di động của mình ra chỗ khác tiếp điện thoại.
Một lúc sau, ông buông điện thoại xuống, bày vẻ mặt âm trầm đến.
“Chúng ta đi.” Ông lôi kéo bà Tần đang không hiểu rời đi.
“Ông Tần, xảy ra chuyện gì, sao lại gấp như vậy?” Lý Chấn Ân vội vàng đứng lên, không biết là làm sao, bọn họ vừa rồi chẳng phải rất tốt sao? Thế nào chỉ trong chớp mắt, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng
liền đi luôn, như vậy rất không lễ phép đâu.
“Chuyện gì à?” Ông Tần cười lạnh một tiếng, ra sức gạt tay Lý Chấn Ân ra : “ Hỏi con gái ông đi, còn ông, Lý Chấn Ân à, ông đừng xem tôi như
trò đùa, rõ ràng con gái ông có bạn trai rồi, ông còn lừa tôi, hại con
tôi bị con rể ông đánh thương ở tay, nếu con tôi thiếu một cọng tóc, tôi quyết không buông tha nhà họ Lý các ông đâu.”
Ông Tần thở phì phì rời đi. Để lại hai vợ chồng họ Lý với sắc mặt dị thường khó coi.
“Tôi nói rồi, có nó ở đây, nhà chúng ta không được yên bình mà.” Hà
Uyển Ngọc khó chịu, nó là sao chổi, chưa nói đến sự kiện lớn vừa xảy ra, ngay cả Tần thị cũng đắc tội, sớm muộn gì nó cũng khiến cả nhà lụi bại.
“Đừng nói nữa.” Lý Chấn Ân buồn bực gầm lên, Hà Uyển Ngọc biết thừa
tính chồng mình, chỉ có thể ngậm miệng mà không dám nói gì, nhưng khóe
môi bà vẫn giương lên, được, con tiểu tạp chủng kia, sắp có trái cây để
ăn rồi.
Tại một quán caffe khác, Lý Ngôn Hi thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chiếc ly trong tay Đường Mặc Vũ, sau đó lại nhìn ly trong tay mình, đây là
một ly caffe Cappuccino, thứ lỗi cho cô, cái thứ đen tuyền này, thật sự
có thể uống sao?
Cô nâng ly lên, sau đó học bộ dạng của Đường Mặc Vũ, uống một ngụm, vừa mới uống xong lại nhăn mặt mình.
“Đây là thứ gì vậy, sao lại đắng như này?”
“À….” Đường Mặc Vũ nhìn cô trong bộ dáng khó chịu, cuối cùng cũng nở
nụ cười, trước kia Lạc Tuyết cũng có thời điểm như vậy. Nhớ tới Lạc
Tuyết , sắc mặt của anh bắt đầu tối sầm, sau đó lại tiếp tục cười, nhưng rất lạnh lùng.
Nó rất đắng. Lý Ngôn Hi bỏ ly xuống, oán trách nói.
“Hương vị caffe vốn như vậy, uống xong sẽ đắng như vậy.” Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng cười, dùng thìa quấy nhẹ nước màu đen trong ly, caffe giúp
tỉnh táo, lúc này mắt anh có một chút che giấu đi : “Không hẳn người nào uống sẽ đắng, có người lại uống.”
“Đây là một chất gây nghiện, càng đắng càng yêu, càng đắng càng mê.”
Lý Ngôn Hi uống một ngụm, nhưng vẫn đắng, cô cũng không thể lý giải loại hương vị này.
Hai tay đang cầm chiếc ly, nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn người đến
người đi, trong mắt cô nổi lên một loại sắc mặt lờ mờ, bây giờ nhà họ Lý nhất định sắp ngất trời rồi.
“Cô có tâm sự?” đường mặt vũ buông ly xuống, nhìn cô gái có tâm không chút che giấu, đây là cô gái đầu tiên không bị mị lực của anh thu hút,
có thể thất thần trước mặt, khi anh nhìn hai mắt cô, có cảm giác cực kì
giống Lạc Tuyết, có lúc thơ ngây, có lúc mơ màng, có lúc lại tràn ngập
thương tang, nhưng anh biết rằng, cô không phải Lạc Tuyết, cô là người
hại chết Lạc Tuyết, anh không ngừng nhấn mạnh vấn đề này, cũng như đang
nhắc nhở mình, trái tim, không thể mềm lòng, tuyệt đối không được.