Tốt lắm, Đường Mặc Vũ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cũng là có một ít mồ hôi.
Cái cô ngốc này, tôi nhỏ như vậy có thể cần bao nhiêu chăn chứ , nếu cô bị bệnh , còn có thể lượm ve chai nuôi tôi sao?
Hắn chợp tiếp hai mắt của mình, rốt cục thì có thể ngủ , một căn
phòng không lớn , lúc này đối với anh mà nói , thật là yên tĩnh , cô gái với hai bàn tay trắng này, cũng coi như cho anh một mái nhà ấm áp. .
Một chiếc xe nhanh chóng phóng lại, anh xoay người, cái xe kia cách
anh rất xa , không có khả năng đụng trúng anh, nhưng phía sau có người
đẩy anh , thẳng đến khi anh đứng trước bánh xe, anh nhìn đôi tay đang
nắm của Bạch Nặc.
“Bạch Nặc, cứu anh…” Anh hướng về Bạch Nặc đưa ra tay chính mình , nhưng Bạch Nặc cũng là không ngừng lui về phía sau .
Chi một tiếng. Ánh mắt anh đột nhiên mở to, một cái tay đầy vết chai đặt trên mặt anh.
“Tiểu Vũ không phải sợ, không có việc gì , mẹ ở đây. ” Lạc Tuyết ôm
lấy đầu đầy mồ hôi của Đường Mặc Vũ. Dỗ dành anh như dỗ dành những đứa
trẻ khác, mà vẻ ngoài bây giờ của anh không khác gì chúng nó , ngoại trừ tâm tư , một tâm tư phức tạp của người trưởng thành.
Đường Mặc Vũ thở dồn dập , anh cố hết sức nhắm hai mắt lại của mình, cứ nghỉ rằng anh lại chết một lần nữa, cảm giác khi đó thật rất đáng
sợ, biết rõ anh sẽ chết ,anh không biết bản thân còn có thể làm cái gì,
thật sợ hãi , cũng rất khổ sở. .
Anh nắm chặt hai tay mình, túm được quần áo cô gái trước mặt anh, lần đầu tiên có một loại xúc động muốn khóc , nhưng anh cũng không thể phát ra âm thanh gì. Cũng khóc không ra nước mắt.
Đây là vận mệnh sao ?
Không , anh tuyệt đối không chấp nhận, anh muốn lớn lên, phải quay
trở về bản thân trước kia, cho dù gương mặt này thật xa lạ. Ông nội ,
ba mẹ anh đều có thể tưởng tượng ra bọn họ sẽ tuyệt vọng cỡ nào khi
biết anh chết.
Anh dùng lực lôi kéo cái gì đó, dùng sức ở kéo, thậm chí đem tất cả
bất bình, uất hận đè nén bộc phát trên tay mình, gắt gao , oán hận . .
“Tiểu Vũ , mẹ ở đây, cho dù con mơ thấy cái gì, đều phải nhớ kỹ, chỉ
cần con mở to mắt, sẽ nhìn thấy mẹ, tuy mẹ không giàu, nhưng mẹ sẽ dùng sinh mệnh này để che chở cho con.” Anh nghe được giọng nói Lạc Tuyết, vẫn là dễ nghe giống trước kia , anh mở hai mắt của mình , anh không
khỏi nhạo báng một tiếng, phụ nữ các cô đều là ích kỷ , người cùng
anhlớn lên như Bạch Nặc còn như vậy, chứ đừng nói đến cô, một kẻ xa lạ,
nói thật dễ nghe quá.
Anh buông lỏng ngón tay, phát hiện trong tay mình kéo cái gì, anh cúi đầu vừa thấy, trên bàn tay lôi kéo đều là tóc, tóc thật dài , cô …..
Anh buông lõng tay mình, mới là nhớ tới vừa rồi mình kéo cái gì đó rất dài …. là tóc của cô.