“Cho nên khi họ bỏ rơi mẹ , năm đó mẹ ba tuổi , mẹ không thể nhớ nỗi
cái tên của mình , chỉ nhớ lúc đó trời đổ tuyết rất lớn , một mình mẹ
ngồi trong tuyết, cô đơn một mình, nhưng ít ra mẹ vẫn còn sống, vậỵ nên
mẹ tự đặt cho mình một cái tên, kêu Lạc Tuyết.”
“Thời gian trôi qua rất nhanh, một mình mẹ sống cô độc như vậy đã hai mươi năm , cũng giống như hai mươi năm của mọi người , cô ôm thân mình
bé nhỏ trong lòng, Tiểu Vũ, mẹ không muốn con lại phải đi con đường
giống mẹ, mẹ sẽ chăm sóc con, cho đến một ngày con không cần đến mẹ nữa, nên con không phải sợ sẽ bị vứt bỏ, mẹ sẽ cố gắng làm việc,tuy cuộc
sống chúng ta không được tốt như người khác, nhưng chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, như những người khác vậy.”
Cô dùng trán mình cọ cọ cái trán nho nhỏ của Đường Mặc Vũ, đôi mắt vì nước mắt rửa trôi nay thật sạch sẽ , lúc này đây cô nở nụ cười . Cười
thật thỏa mãn. .
Cái cô này, ngay bản thân mình còn sống không nổi vậy mà còn muốn vác thêm gánh nặng vào người , nhưng anh nhận ra tay chính mình , bàn tay
mà vừa nhìn thấy anh bắt đầu phiền, đang đặt trên mặt Lạc Tuyết , cái
này xem như an ủi vậy , anh chưa từng an ủi người khác, cũng không biết
phải nói gì, mà hiện tại muốn nói cũng không nói được , như vậy tốt
nhất. Cho cô một bàn tay vậy.
“A…” Cô rốt cục thì nở nụ cười, Đường Mặc Vũ kỳ quái nhìn một chút,
coi như là cô có nụ cười tương đối đẹp mắt , ít ra không cười nhe răng
nhếch miệng.
Ngón tay cô nắm nhè nhẹ ngón tay bé nhỏ của anh, cứ cảm thấy kỳ quái
thế nào í , thật sự thật ngoài ý muốn , anh cũng không cảm thấy ghét
cái tay nhặt rác kia , anh cho rằng anh sẽ ghê tởm , nhưng lúc này không có , nếu có thì là một cảm giác nhàn nhạt ấm, còn có trái tim anh mềm đi một chút.
Xem như có lợi cho cô , bao nhiêu cô gái muốn chạm vào một ngón tay anh mà chẳng được , Đường Mặc Vũ, cô thì tốt rồi, nắm tới mười ngón.
Ban đêm, bọn họ nằm ngủ cùng nhau, cái chăn kia hầu như đều đắp trên người Đường Mặc Vũ, Đường Mặc Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn bầu
trời còn tối bên ngoài, quay sang nhìn ngũ quan khéo léo cô gái trước
mặt.
Càng xem càng thuận mắt, anh thầm nghĩ mắt thẩm mĩ của mình chắc cũng có chút vấn đề rồi .
Anh đưa ra bàn tay nhỏ bé, kéo một chút chăn trên người , rồi anh
phát hiện, thân thể này quả thực làm anh xúc động muốn đâm chết, một tí
khí lực cũng không có chứ đừng nói kéo chăn, vươn ra đã là một vấn đề.
Anh chỉ có thể đem thân thể chính mình xích lại gần Lạc Tuyết một
ít, nói thật , anh nằm mơ cũng không thể tưởng được, bản thân có một
ngày nằm cùng một cô gái nhặt rác gần như vậy , không lâu trước đây, vì cô ta đụng quần áo một chút, liền đem quần áo hàng vạn đồng trên người ném bỏ.
Vậy mà , bây giờ , bọn họ lại đang ngủ cùng nhau trên một cái giường, đắp cùng một cái chăn, thậm chí còn thở cùng một chỗ .
Lạc Tuyết mở hai mắt, đem chăn trên người kéo về một ít, nếu không sẽ rơi đến nơi rồi.