“ Chúng ta đi thôi .” Anh kéo tay Bạch Nặc, đi về phía xe của mình
cách đó không xa, một bộ quần áo thôi mà, anh không tiếc, so với việc
phải ngửi cái mùi này còn tốt hơn rất nhiều.
“ Thật chẳng ra làm sao .” Bạch Nặc không vui lướt qua người Lạc
Tuyết, Cô còn chưa hết giận liện đá cái chai dưới chân, cái chai bắn vào mặt Lạc Tuyết…
Lạc Tuyết buông cái chai đang cầm trên tay, xoa xoa mặt mình, cô
ngẩng đầu, khuôn mặt sớm đã đầy nước mắt, cô không muốn khóc, thực sự
không muốn, có điều cô cũng là người, cũng có cảm giác….
Không sao, đây đâu phải là lần đầu tiên, cô vội vã lau nước mắt, sao
đó tiếp tục nhặt mấy cái chai, nhìn thấy cái áo vest kia, nhẹ nhàng cắn
môi, quần áo tốt như vậy…, kẻ có tiền đều là như vậy đấy, họ chưa từng
bị đói, bị lạnh, họ không biết cuộc sống của những người nghèo khổ nên
họ không biết quý trọng.
Cô nhặt cái áo lên, cẩn thận gói lại bỏ vào trong bao, sau đó khó khăn đứng lên, lết cái chân tàn tật của mình đi về phía trước.
Đường Mặc Vũ mím chặt môi, ngay cả là ngồi kế bên Bạch Nặc, Hôm nay
đã đủ mất hứng lắm rồi , khi không lại gặp một kẻ phiền phức như vậy.
“ Mặc Vũ, chúng ta lát nữa đi ăn lẩu nhé ?” Bạch Nặc kéo kéo áo
Đường Mặc Vũ, thử quần áo nửa ngày, tuy gặp một kẻ đáng ghét làm người
ta mất hứng nhưng là cô cũng đã đói lắm, cái gì thì cũng phải ăn no mới
được.
“ Được rồi…” Đường Mặc Vũ gật nhẹ đầu, quay xe chạy đến nhà hàng họ thường ăn.
Sau khi ăn xong, tâm tình Bạch Nặc cũng tốt hơn rất nhiều, cô khoác
tay Mặc Vũ, vui vẻ nói chuyện với anh, ngẫu nhiên, Mặc Vũ cũng cười cười đáp lại cô, không cần nói nhiều, bao năm tình cảm của họ, cô cũng có
thể hiểu .
“ Cẩn thận…” Đột nhiên bên cạnh có người la lên, Bạch Nặc nhìn lại, ngây ngốc, một chiếc xe đang lao về phía họ, cô giật mình, kéo Đường
Mặc Vũ che chắn phía trước, đẩy anh hướng về phía chiếc xe, cô không suy nghĩ gì nhiều chỉ biết rằng cô không thể chết được…
Mọi người đều nghĩ sẽ cứu người mình yêu, nhưng cô lại là muốn cứu bản thân mình…
Đường Mặc Vũ không tin vào mắt mình nữa, nhìn Bạch Nặc, ánh mắt anh
mở to, sau đó « Ầm » một tiếng, thân thể anh bị hất bay lên , cuối cùng ngất đi, trong bóng đêm, anh nhìn thấy Bạch Nặc đang khóc to gọi tên
anh, …anh lại nở nụ cười….
À , thì ra …. Đây là yêu sao?????