Tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện, trên mặt
đất một thanh niên nằm bất động, Trên mặt toàn máu, không ai còn nhận ra người thanh niên kia đã từng, đã từng là một người hoàn mỹ, thật hoàn
mỹ….
Lạc Tuyết ngẩng đầu, nhìn cái TV thật lớn trên đỉnh đầu mình, cô
không dám mở cái TV nhỏ của mình nên hầu hết thời gian cô đều đến đây
xem. Cô xoay người, tiếp tục làm công việc của mình, Đang định cúi xuống nhặt cái chai trên đất, do một người đàn ông cách đó không xa ném đến.
“ Vị tiên sinh này ..” Cô vội vã đi tới, chỉ dám gọi chứ không hề
dám kéo quần áo họ, vì rất nhiều lần cô đều bị họ xua đuổi chửi bới.
“ Chuyện gì ? “ Người đàn ông bịt mũi mình, cực kì phiền chán nhìn chằm chằm người phụ nữ rách nát trước mặt.
“ Tiên sinh, ông có thể đừng ném mấy thứ này linh tinh được không ? Ở đây vừa mới có người quét dọn .” Lạc Tuyết cắn cắn môi cẩn thận nói,
những người quét rác cũng vất vả như cô, cô thật không muốn họ phải quét dọn lại lần nữa .
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, nhìn Lạc Tuyết một thân quần áo
rách rưới từ trên xuống dưới . “ Tao không ném, mày ăn cái gì, đồ thần
kinh .” Ông ta kinh thường đẩy Lạc Tuyết qua một bên bước đi, còn ngửi ngửi tay mình, con mẹ nó , mùi hôi thế …
Lạc Tuyết đứng ở đó, rất nhiều người đi qua nhìn cô, nói gì đó. Cô xoay lưng, vác cái bao trên lưng tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, cái TV trên tường kia cũng là không ngừng chiếu các hình ảnh đầy màu sắc.
“Hôm nay, ở trước một nhà hàng , xảy ra một vụ tai nạn xe cộ nghiêm
trọng, một người thanh niên bị trọng thương, bây giờ đang được cấp cứu,
trước mắt vẫn còn nguy hiểm, thân phận người thanh niên cũng tạm thời
được xác định, là con trai thị trưởng Đường Thượng Nguyên , Hôn lễ
trước mắt của anh tam thời bị hoãn lại. Nguyên nhân vụ tai nạn đang được điều tra, bước đầu nhận định là do tài xế say rượu điều khiển xe. .” .
Lúc này trong bệnh viện, có rất nhiều phóng viên đang chực chờ bên
ngoài, nhưng là, bệnh viện bốn phía đều có cảnh sát canh gác, bọn họ căn bản là không có cách nào đi vào.
Phía dưới mọi người đều đang nhìn, tựa hồ còn có chút đờ đẫn, thân
phận đặc biệt của người thanh niên không khỏi khiến mọi người phải nhìn
thoáng qua.
Con trai độc nhất của ngài thị trưởng. . .
Ngoài phòng mổ, Đường Thượng Nguyên hai tay ôm mặt, ông xoa xoa mặt
mình, cố gắng hít thở , cơ thể ông run rẩy không ngừng , mà bên cạnh ông cụ Đường ( ông của Mặc Vũ )cũng đang nhìn chằm chằm cánh cửa phòng mổ,
tuy rằng sắc mặt vẫn bình tĩnh , nhưng bàn tay lão cũng đang run run nắm chặt. .
Một phút đồng hồ đi qua , ba mươi phút đi qua , một giờ đi qua , ba
giờ sau đi qua , ca mổ lần này kéo thật dài, mà người ngồi bên ngoài,
trái tim dường như cũng nặng dần, không thể có được một giây yên ổn nào.
Cửa phòng mổ rốt cục cũng mở ra , bác sĩ tháo xuống khẩu trang, lộ ra gương mặt mỏi mệt. “ Xin lỗi, ngài thị trưởng, chúng tôi đã cố gắng hết sức . .”
Phịch một tiếng, Đường lão gia té xuống trên đất. .