Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 1: Q.3 - Chương 1: Dương Nhạc




“Ít ra, so với người mất đi tính mạng còn tốt hơn nhiều.” Đường Mặc Vũ tựa đầu trên thành ghế, trong giây phút này, không rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy lòng tham của mình trống rỗng, rất trống rỗng.

“Thật sự tôi không nghĩ ra cậu quản những chuyện không liên quan gì tới mình làm cái gì?” Thiệu Khải ở đầu dây bên kia trợn mắt lên, đúng rồi : “Ngày mai sinh nhật mẹ, cậu nhất định phải tới, nhớ chuẩn bị quà sinh nhật cho bà nhé.”

“Được, tôi sẽ đi.” Đường Mặc Vũ đồng ý. Anh tắt điện thoại đi, mà điện thoại từ ngón tay trơn tuột xuống đất , Tiểu Hoàng dùng miệng gặm nhấm mobile phone, cứ bò bên chân anh.

Đường Mặc Vũ thuận tay ôm lấy con chó Tiểu Hoàng.

“lạc tuyết, cô đã nhìn chưa, người làm cô bị thương, tôi không bỏ qua, còn ba gã kia, tôi sẽ tìm ba kẻ đó, sau đó tôi để họ chịu đựng còn đau đớn hơn gấp bội lần.”

“À, cô yên tâm, tôi đã giúp cô chăm sóc Tiểu Hoàng thật tốt, bây giờ nó béo lên rất nhiều, khi đó cô thà bị đói, cũng đem thức ăn của mình chia cho nó một ít, cho nên tôi đã thay cô tiếp tục để cho nó sống tốt.”

“Tiểu Vũ của cô nữa, cậu ấy có công việc rất tốt, cũng mãi nhớ cô, cho đến khi….cậu ấy chết…”

Chó Tiểu Hoàng nhìn ra bên ngoài, sau đó rúc cơ thể trong lòng Đường Mặc Vũ.

Hôm nay là trận tuyết mùa đông đầu tiên của năm, cũng không lớn, chỉ rơi cả đêm rồi tạnh, buổi sáng tỉnh dậy, phần lớn tuyết đã hòa tan, chỉ còn một ít ở góc khuất như muốn nói cho người khác biết tuyết năm nay đã bắt đầu rơi.

Đường Mặc Vũ đứng cách đám cho xa nhất, bình thản uống ly rượu đỏ, hôm nay là party sinh nhật mẹ Thiệu Khải, anh đã qua chúc mừng, mẹ anh cũng đến đây, đang nói chuyện cùng bà Thiệu, trước kia bọn họ là bạn thân đại học, bà Thiệu nhận anh làm con nuôi, bây giờ tình cảm bọn họ không thể nói bằng lời được.

Cả người anh tựa vào tường, có người đi trước mặt anh, khi anh ngẩng đầu lên nhìn, trong lúc mơ màng, anh để ly rượu trên tay xuống, sau đó đuổi theo bóng người kia đi ra ngoài, nhưng, khi cô ta ra ngoài, sớm đã không thấy bóng dáng rồi.

“Lạc Tuyết, là cô sao?” Anh nhìn xung quanh, nơi này chỉ có bóng dáng hơi thở của anh. Bên tai truyền đến tiếng nhạc, anh lấy điện thoại trong tay ra, để vào tai nghe.

“Tôi đây.” Vừa nghe, ấn đường của anh vừa nhíu mày.

“Được, ngày mai tôi đến, cảm ơn anh đã truyền lời.” Anh buông máy xuống, để trong túi, rồi đi vào hậu trường, mà anh cũng không biết, sau khi anh đi không lâu, có một thiếu nữ đi theo vừa xuất hiện, khi thiếu nữ đó ngẩng đầu, mặt cô trắng nõn, mắt hai mí, tuy đôi mắt không to nhưng rất dễ nhìn, trong mơ hồ, có vài nét giống lạc tuyết, thiếu nữ nhìn vào trong, sau đó xoay người, nhìn về nơi khác, mà dưới chân cô đi một đôi cao gót màu bạc.

Cục cảnh sát dẫn Lý Ngôn Hi vào thăm người nhà, Lý Ngôn Hi cả người mặc quần áo màu xám ngồi ở một bên, nhìn người đàn ông đối diện mình.

“Cảm ơn anh đã đến.” Cô để tay ở trên đùi, trên tay vẫn đeo còng, cô cười uể oải, mấy ngày nay cô không có lấy một ngày bình yên.

“Vì sao lại muốn tôi tới, tôi đã nói rồi, cô có lý do hận tôi.” Đường Mặc Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay thản nhiên nói : “Thời gian của tôi không có nhiều, nói nhanh một chút đi.”

Tâm Lý Ngôn Hi chợt co lại, cô cười buồn, cho dù là như vậy, cô vẫn quý trọng những ngày bên cạnh anh, thật sự, bởi cô thật lòng yêu anh. Còn anh, từ trước tới giờ chỉ lừa gạt cô….hận cô.

“Anh yên tâm đi, em không làm mất thời gian của anh đâu, em chỉ muốn gặp anh một lần, sau này sẽ không gặp nữa.” Cô tự giễu, che giấu sự chua xót dưới đáy mắt, hai năm của con người là khoảng thời gian dài. Hai năm sau, anh có thể đã kết hôn, cũng sẽ có con.

Mà khi cô rời khỏi đó, chỉ còn hai bàn tay trắng.

“Bây giờ gặp rồi, tôi có thể đi được chưa ?” Đường Mặc Vũ đứng lên, anh thật không muốn đứng ở đây. Khi nhìn thấy cô, anh có cảm giác rất phiền, nhất là bày cái mặt không oán không hối kia, nhiều khi rất giống lạc tuyết của anh, khiến cho trái tim anh có một loại đau đớn lạ thường.

“Vâng.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu, anh đi rồi, cô cũng có thể đi, cô muốn đi đến một nơi rất xa, nghe nói nơi đó rất lạnh, cực kì đau khổ, nhưng bây giờ không sao, vì anh còn có thể tới gặp cô, vậy là đủ rồi.

“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không ?” Cô đột nhiên quay lại, mở miệng hỏi Đường Mặc Vũ

“Nói đi.” Đường Mặc Vũ dừng chân, dù gì đây cũng là lần cuối.

“Trước kia, chúng ta chưa từng gặp nhau sao ?” Lý Ngôn Hi nhìn bóng lưng Đường Mặc Vũ, muốn khắc toàn bộ hình dáng anh đều ghi tạc trong lòng.

“Không.”

Chỉ có một câu ‘không’, là anh nói một câu cuối cùng với cô, mà cô biết, hai năm sau, giữa bọn họ đã đường ai nấy đi, cô xoay người, nếm thử hương vị nước mắt mình.

Mặn….

“Số 35, mỗi người cấp một số.” Lý Ngôn Hi nhìn quần áo đang mặc, mặt trên viết đúng số 35.

Cô đi đến, nơi này có rất nhiều người mặc quần áo tù giống cô, chờ đợi bị giam trong tù. Bọn họ phạm nhiều tội khác nhau nhưng đều chờ đợi và có cuộc sống nhà tù giống nhau.

Cô ngồi xuống, nhìn nữ cảnh sát cầm cái kéo đi tới.

” Số 35, tôi muốn cô cắt tóc ngắn, đấy là quy định ở đây.”

Lý Ngôn Hi khẽ gật đầu, nhìn từng sợi từng sợi tóc mình bị cắt xuống, cô có thể nhìn thấy khóe mắt từng giọt lại từng giọt nước mắt rơi, cô bình tĩnh, không có chút đấu tranh bình tĩnh, tiếp đó cô cùng mọi người bị nhốt vào trong nhà giam không thấy ánh mặt trời.

Cô nhìn giữa nhà giam, còn có vài người nữa, bên trong có mấy tấm giường gỗ, một người ngồi trên giường, phía trên có hương vị khó ngửi, người ở bên trong nhìn không rõ, hình như đều rất trẻ. Cô dựa đầu vào tường, người khác đều khổ sở, đều áp lực, chỉ có cô….đang cười…

“Ê, người mới tới.” Một người phụ nữ tóc ngắn trẻ tuổi ngồi trước mặt cô, nhìn cũng trạc tuổi cô.

Cô gật đầu, tay sờ tóc, cô quên cô cũng được xem như người tóc ngắn rồi.

“Cô ở đây mấy năm?” Cô ấy nở nụ cười, cười cực kì đơn giản, xem ra, cũng không phải người xấu.

Cô vươn hai ngón tay lên : “Hai năm.”

“Không hề gì, rất nhanh thôi, tôi còn tận 4 năm.” Phụ nữ ngồi cạnh cô, cũng dựa vào tường.

“Tôi tên Dương Nhạc.” Cô gái đó vươn tay chìa trước mặt Lý Ngôn Hi.

“Tôi là Lý Ngôn Hi.” Ngôn Hi nắm chặt tay Dương Nhạc, từ khi Lý Ngôn Hi ngồi tù, tìm được người bạn đầu tiên rồi.

“À…” Dương Nhạc nở nụ cười, tóc ngắn ngủn, đôi mắt dài nhỏ, người này nhìn kĩ rất xinh đẹp. Cho dù có ở đây, 4 năm không thấy mặt trời, cô vẫn cười cực kì vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.