Edit : Mai Như Ảnh
“Ba, con muốn đi tự thú, con suy nghĩ kĩ rồi.” Cô cúi người thấp
xuống, ngày nào cũng bị ác mộng quấn lấy người, khiến cho người chết
không thể nào yên ổn, để cho người còn sống tiếp tục căm hận, chi bằng
để cô đền bù lại lỗi cô phạm phải, bất luận cái gì, bọn cô đều biết, đều biết cả rồi.
“Mày dám.” Lý Chấn Ân gầm lên, Lý Nhiên và Hà Uyển Ngọc ở bên cạnh
nhìn bọn họ cười nhạo, ở trong mắt bọn họ, Lý Ngôn Hi bỏ đi, đó là ý
muốn trong lòng họ, hai người họ sao có thể mất hứng chứ? Tuy không vui
mừng ra mặt nhưng càng không thể nói là khuyên.
“Cô Hai, đừng nói.” Tiểu Phương túm áo, cô còn trẻ như vậy, nếu đi tự thú, cả đời này của cô coi như tiêu đời rồi.
“Con quyết định rồi.” Lý Ngôn Hi khom lưng tạ lỗi với Lý Chấn Ân, cô suy nghĩ thật lâu, chuyện đã quyết định như thế rồi.
“Con xin lỗi….”
“Đủ rồi, tao không muốn nghe lời xin lỗi của mày, cũng không phải ba
mày, nếu hôm nay mày rời khỏi cánh cửa kia, về sau mày không phải con
gái tao, tao với mày sẽ đoạn tuyệt quan hệ.” lý chân ân mở miệng, ngực
phập phồng, đừng nói ông đang đùa chỉ dọa cô, ông tuyệt đối sẽ làm vậy,
vì sự nghiệp họ Lý, cũng vì mặt mũi ông, bất chấp tất cả.
Lý Ngôn Hi dừng bước, rồi lại đi về phía trước.
Cô Hai, Tiểu Phương vội vàng chạy tới, ôm chặt Lý Ngôn Hi : “Cô Hai,
cô đừng đi, Tiểu Phương không nỡ xa cô, Tiểu Phương xin cô đấy, đừng đi
có được không ?” Tiểu Phương khóc không ngừng, tất cả nước mắt nước mũi
bôi khắp người cô.
Lý Ngôn Hi cúi đầu, giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt rơi xuống, trên đời này có mấy người vì cô mà khóc thật lòng cơ chứ !
“Tiểu Phương, tôi muốn đi, mặc kệ tôi có nhớ chuyện trước kia hay không, quan trọng chuyện do mình gây ra, không phải sao ?”
“Mạng của tôi là mạng, mạng của cô ấy cũng là mạng, mạng người cả đời cũng chỉ có một lần, không có gì nặng nhẹ, cũng không có địa vị thế
nào, tôi không có lý do gì sau khi cướp sinh mạng của người khác, còn có thể yên tâm sống thoải mái.”
“Nếu là cô, cô….còn thoải mái sao?”
Tiểu Phương ngẩng đầu, cô chỉ nắm lấy quần áo Lý Ngôn Hi, không thể
trả lời, cô lắc đầu, cô sợ, cô không thể, nhưng không thể phủ nhận rằng
Lý Ngôn Hi nói rất đúng, khiến cho cô không có lý do gì phản bác lại.
“Tin tôi đi, Tiểu Phương, tôi ở đó rất tốt, ít ra, mỗi đêm trời tối
không gặp ác mộng nữa.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng nắm quần áo Tiểu Phương,
rồi đi ra ngoài, khi cô đi tới cửa, chỉ đứng ở đó, không có quay lại,
cũng không nói gì.
“Báo cho phóng viên biết, ta muốn tổ chức cuộc họp báo, ta và Lý Ngôn Hi đoạn tuyệt quan hệ.” Giọng nói Lý Chấn Ân lạnh lùng vang lên phía
sau, mà thậm chí cô không quay người lại, cũng cảm nhận được hai mắt kia đang phẫn nộ, gần như muốn xé cô thành mảnh nhỏ.
“Ba, con xin lỗi, tha lỗi cho con, có lẽ ba không có con gái như con, ba vẫn hạnh phúc, ba không phát hiện ra, con ở trong nhà này chỉ là
người thưa, con chỉ có thể đi nơi con nên đến mà thôi.”
Đứng ở cửa cảnh sát, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, xanh không một gợn
mây, mà cô biết, đây là lần cuối cùng, cô được tự do hít thở và nhìn bầu trời.
Cô nhìn phía sau, người đến người đi trên đường, người đi đường không ngừng đi qua, mà phía sau cô vẫn trống không, cô chuyển hướng nhìn, khẽ chớp mắt.
Cô đi vào, người nghênh đón cô có lẽ không biết vận mệnh cô thế nào.
Đường Mặc Vũ buông chó Tiểu Hoàng trong lòng mình ra, Tiểu Hoàng liếm ngón tay anh, sau đó nằm im dưới chân anh.
Anh lấy di động, điện thoại bên kia gọi đến.
“Tôi đây, Đường Mặc Vũ.” Anh xoa đầu tiểu hoàng, mà chú chó tiểu hoàng thoải mái nhắm mắt lại, tựa như cực kì hưởng thụ.
“Mặc Vũ, tôi cho cậu tin tức tốt đây.” Giọng điệu hưng phấn ở bên kia truyền đến.
“Chuyện gì ?” Đường Mặc Vũ lạnh lùng hỏi, cậu ấy phấn khởi thì liên quan gì đến anh.
“Mặc Vũ, cậu không tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra đâu ?” Thiệu
Khải cười như điên dại ở đầu dây bên kia, không biết cười nhiều mặt có
bị co rút không ?
“Chuyện gì ?” Đường Mặc Vũ vẫn bộ dạng không nồng không nhạt, anh gõ
mặt đất, tiểu hoàng mở mắt, rất nghe lời chạy đến bên cạnh chơi quả cầu.
“mặc vũ, cậu không có chút hài hước à ?” thiệu khải trợn mắt, thật sự một chút tế bào lãng mạn cũng không có.
“Có lỗi quá, tôi không có, nếu như có chuyện muốn nói thì nói cho tôi biết, nếu không có, tôi tắt điện thoại đây.” Cả người Đường Mặc Vũ
nghiêng tựa vào sofa, chỉ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hình như bên ngoài có tuyết rơi, năm nay tuyết rơi sớm quá !
Lạc tuyết…. tôi nhìn thấy… Lạc…. Tuyết rồi.
“Khoan đã…. Mặc Vũ, đừng tắt điện thoại, nếu không cậu sẽ bỏ qua tin
tức khiến cậu vui vẻ đấy !” Thiệu khải vội vàng nói, nếu tiếp tục như
vậy, anh phải gọi lại lần nữa, không nói đến tiền điện thoại lãng phí,
tên kia không biết có nhận điện nữa hay không ?
“Chuyện gì, nói đi.” Đường Mặc Vũ nhắm hờ mắt, nghe âm thanh tuyết
rơi, khóe môi giương lên, có lẽ chỉ lúc này, anh mới có thể tìm được cảm giác đó.
“Cậu đoán đi ?” thiệu khải ở bên kia ra hiệu, vẻ mặt cực kì phong
phú, nhưng Đường Mặc Vũ ở bên này ngay cả ánh mắt cũng không mở ra.
“Cậu biết là tôi không thích chơi trò này, thiệu khải.” Đường Mặc Vũ
thản nhiên truyền giọng đến, khiến thiệu khải đả kích thêm lần nữa.
“Được rồi.” Thiệu khải chỉ có thể nhận mệnh, nói đùa với người khác,
chỉ khiến anh cười hụt, người kia bình thường sẽ cười gằn cho mà xem.
“Nói đi, nếu không có chuyện gì, tôi tắt máy đây.” Đường Mặc Vũ nhìn
di động trong tay, nói xong thật muốn gác điện thoại, nói lôi thôi dài
dòng như vậy, đúng là lãng phí thời gian, mà bây giờ tuyết đang rơi, anh chỉ muốn nhìn lạc tuyết thôi.
“Đợi đã….Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Lý Ngôn Hi bị giam hai năm,
mục đích của cậu đạt được rồi, chúc mừng cậu.” thiệu khải nói tin tức
của mình ra : ” Nếu cậu muốn thoải mái, chúng ta tăng thêm tù giam cho
cô ấy. Chỉ cần một câu nói của cậu thôi.”
“Không cần nữa.” Đường Mặc Vũ mở hai mắt, chỉ nhìn bông tuyết trắng
ngoài cửa, đưa tay nhét trong túi áo mình, lấy bản gốc máy ghi âm ra,
anh chưa hành động mà đã kết thúc rồi, nhanh thật.
“Đúng rồi…” Thiệu khải nói : ” Cậu có lẽ không thể tưởng tượng được,
là Lý Ngôn Hi tự mình đi đầu thú, lúc ấy cũng thừa nhận là cô ấy mua
chuộc lái xe, không còn quan hệ nhà họ Lý nữa, cậu xem báo ngày hôm nay
đi, Lý Chấn Ân đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, bây giờ cô ấy rất thê thảm,
cho dù là ra khỏi tù cũng không có nhà để về nữa rồi.”