Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 34: Q.2 - Chương 34: Kẻ thứ ba mặt dày.




Lý Chấn Ân ngẩng đầu lên nhìn Hà Uyển Ngọc :“ Tôi mặc kệ Đường Mặc Vũ thích ai, cuối cùng cưới ai đều giống nhau, chỉ cần là con gái của tôi, như vậy coi như tôi thắng.” Ông đứng lên, không muốn thảo luận lại vấn đề này nữa.

“Nhưng, Chấn Ân, ông thực sự không lo lắng chút nào sao? Tôi vẫn cứ có cảm giác…” Hà Uyển Ngọc chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục mở miệng.

Lý Chấn Ân quay đầu, sắc mặt chuyển lạnh : “Uyển Ngọc, đừng tưởng rằng tôi không biết bà và Nhiên Nhiên muốn làm cái gì? Chắc bà hiểu tôi ghét nhất là phức tạp, hơn nữa cũng đừng nên quên, Ngôn Hi nó cũng họ Lý.”

Đây là một câu cảnh cáo rất nặng, mà Hà Uyển Ngọc, hơi mím môi, có chút nói không nên lời. Bà hình như đã đụng chạm đến điểm mấu chốt của Lý Chấn Ân… Hại tay bà đặt trên đùi dùng sức nắm chặt, nhìn bóng lưng Lý Chấn Ân dần biến mất, trên mặt rõ ràng hiện ra một chút oán hận.

Lý Chấn Ân ơi Lý Chấn Ân, tôi theo ông mười mấy năm trời, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ tôi muốn ông làm cho con gái tôi hạnh phúc, ông cũng không đồng ý sao? Thậm chí còn nói như vậy với tôi. Bà càng nghĩ càng khổ sở, sắc mặt thập phần khó coi. Người hầu đứng một bên cũng không có ai dám đến gần bà.

Gần đây mọi người và mọi chuyện xảy ra trong nhà này đều rất kì quái, nhị tiểu thư hạnh phúc, nhưng đại tiểu thư tính khí càng thêm khó chịu, ngay cả pbà chủ dạo gần đây cũng như vậy…

Bên ngoài trời trong xanh , đúng là thời tiết tốt, cũng là ngày tốt để du lịch, nhưng, không phải ai cũng muốn đi là đi.

“ Mặc Vũ, anh muốn đi đâu?” Lý Nhiên nhẹ nhàng cất tiếng nói, mềm nhẹ như nước, cô không ngừng nói chuyện cùng Đường Mặc Vũ, nhưng Đường Mặc Vũ chỉ trưng một khuôn mặt lạnh lùng.

“ Tôi tưởng đây là vấn đề tôi nên hỏi mới đúng chứ!” Mặc Vũ đột nhiên đem xe đậu ở ven đường, lạnh lùng nhìn qua Lý Nhiên đã đi theo bọn họ 1 giờ, anh không muốn cùng cô ta chơi loại trò chơi này, cũng không có tâm trạng đó.

“ Hỏi cái gì?” Lý Nhiên không rõ, cô ta luôn luôn tìm cơ hội để tạo mối quan hệ tốt cùng Đường Mặc Vũ, nhưng cô ta thực sự không hiểu câu nói vừa rồi của anh là có ý tứ gì.

Mặc Vũ khinh thường nhếch môi, một bên Lý Ngôn Hi mở to hai mắt vô tội, anh thở dài, cuối cùng đành mở cửa xe.

“Lý tiểu thư, cô muốn đi tới chỗ nào, tôi sẽ cho xe chở cô đi, không cần lại lãng phí thời gian của tôi.” Anh nói trực tiếp, cũng không để ý tới mặt mũi của Lý Nhiên , một cô gái để đến với kiểu này, chỉ có thể dùng từ không biết xấu hổ để hình dung, cô ta có tâm tình nhưng mà anh thì không có.

Lý Nhiên sửn g sốt một chút, trên mặt có một loại xấu hổ, cô ta trừng mắt liếc nhìn Lý Ngôn Hi một cái, hình như câu này đó đều do Lý Ngôn Hi xui, nhưng Lý Ngôn Hi không nhìn Đường Mặc Vũ, cô đi theo cũng chưa có nói câu nào, cô ta trừng cô có tác dụng gì sao?

“Lí tiểu thư, xin cô nói cho tôi biết, cô muốn đi đâu?” Đường Mặc Vũ không có tính khí tốt như vậy, phải biết rằng hiện tại anh thầm nghĩ, cái cô gái này chắc chắn muốn đi theo bọn họ thêm nữa đây mà.

“ Bây giờ em còn chưa nghĩ ra đi đâu, chờ khi em nghĩ xong, em sẽ nói cho anh”, Lý Nhiên cười rấ xinh đẹp, cô ta đã hạ quyết tâm không xuống xe.

“ Thế à?” Đường Mặc Vũ đi ra, trực tiếp kéo mở cửa xe.

“Làm sao?” Lý Nhiên cũng đi theo ra xe, cho rằng anh có gì đó muốn nói với cô, nhưng là Đường Mặc Vũ đột nhiên đóng cửa xe lại, âm thanh thật to khiến Lý Ngôn Hi giật cả mình.

“Nếu là như vậy, làm phiền Lí tiểu thư đứng ở chỗ này từ từ nghĩ đi, tôi còn có việc, hẹn gặp lại.” Đường Mặc Vũ ngồi lên xe, tại lúc Lý Nhiên còn chưa kịp phản ứng, xe đã đi rất nhanh, cho đến khi chỉ còn thấy khói, cô vẫn trợn mắt há mồn đứng tại nơi đó…

Ánh mắt cô đỏ lên, Lý Nhiên cô cả đời này còn chưa từng bị người nào ghét bỏ như vậy, thậm chí dọa người hơn là bỏ cô ta lại trên đường.

“Lý Ngôn Hi, tao thề,” cô ta nâng cằm lên, nhìn tới phương hướng xe đã rời khỏi, môi đỏ mọng dùng sức nâng lên :“ Tin tưởng tao đi, Lý Nhiên tao không chiếm được, thì mày cũng không có khả năng đâu.”

Lý Ngôn Hi đột nhiên ngồi dậy, cô nhìn bên ngoài, không hiểu sao trái tim có cảm giác bất an.

“Em sao thế?” Một đôi tay đưa qua nắm lấy tay cô, bàn tay to ấm áp, có thể làm cô rũ bỏ áp lực cùng phiền não, sẽ làm cô thấy hạnh phúc, có khi yêu chính là một chữ, cũng là một cảm giác thình lình xảy ra, rất đơn giản nhưng thực sự là một cảm giác phức tạp.

Mà cô, thực sự có cảm giác đó.

“Em không sao!” Lý Ngôn Hi lắc đầu. Tựa đầu vào bờ vai Đường Mặc Vũ, cũng chưa có nhìn qua vẻ lãnh tình trên mặt anh.

“ Mặc Vũ, đừng làm như thế với chị ấy, chị ấy sẽ không chịu nổi đâu.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng thở dài một hơi, cho tới bây giờ Lý Nhiên luôn là thiên chi kiều nữ, lúc này đây thật sự ở trên người Đường Mặc Vũ ăn không ít đau khổ.

“ Chuyện đó cũng không thể trách anh, do cô ta thôi.” Đường Mặc Vũ lơ đễnh nói, anh không có thừa nhân bản thân mình làm sai cái gì, không thích là không thích, không cần phải nhân nhượng.

Nhưng, Lý Ngôn Hi định nói gì nữa thì một bàn tay đã xoa trên tóc cô, “ Không cần nói chuyện này nữa, cô ta đã cướp đi rất nhiều thứ của cô, cô còn muốn để cô ta cướp đi bạn trai sao?”

Lý Ngôn Hi sửng sốt, sau đó lắc đầu, “ Không đâu, thế giới của tôi trống rỗng, hiện tại chỉ có anh”, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi hồng nhếch lên. Hơn nữa, cô cũng không có cảm giác Lý Nhiên đoạt đi của cô cái gì, không thuộc về cô, vậy không tính là cướp, cô không hận, không oán, thực sự, chỉ cần bên người cô có anh là đủ, cô tin tưởng tấy cả đều sẽ qua.

“Tốt lắm.” Đường Mặc Vũ buông tay ra, tiếp tục lái xa, trong ánh mắt anh có gì đó tránh né.

“ Mặc Vũ, chúng ta đi đâu đây?” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng mở mắt ra, chớp chớp lông mi. Loại cảm giác hạnh phúc xen lẫn.

Hóa ra, cô cũng có thể hạnh phúc như vậy.

“ Một lát nữa em sẽ biết”, Đường Mặc Vũ trả lời đơn giản.

“ Vâng!” Lý Ngôn Hi yên tĩnh ngồi trong xe, chỉ cần không có việc gì, bình thường cô sẽ không quấy rầy anh.

Cuối cùng xe cũng dừng lại.

Lý Ngôn Hi đi ra, cô rất kì quái xem nơi này, chính là một cái ngã tư đường bình thường, có người đi đường, có xe, tuy rằng thật phồn hoa, nhưng vẫn là bình thường.

“Cô còn nhớ nơi này không?” Đường Mặc Vũ đột nhiên cúi xuống, chặt chẽ nhìn chằm chằm hai mắt Lý Ngôn Hi.

Lý Ngôn Hi lắc đầu : “ Em không có ấn tượng”. Cô đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu một chút, quả thât là không có ấn tượng gì.

“ Thật không?” Đường Mặc Vũ ngẩng người lên, chính là đứng ở ven đường, nhìn từng chiếc xe qua lại một cách xuất thần, trong mắt hiện ra một chút đau đớn khó nhịn, nếu khi đó xe cô ấy chạy giống người khác, thì chắc Lạc Tuyết sẽ không phải chết, sẽ không bao giờ, không bao giờ….

Anh nhớ rất rõ, Lạc Tuyết đã chết ở chỗ bọn họ đang đứng, toàn thân cô đều là máu, thậm chí cũng không có liếc anh lấy một lần, cô nhất định rất đau,, Lạc Tuyết của anh luôn sợ đau, cô dùng kim đâm tay, ánh mắt còn đỏ, mặc dù cô ấy rất kiên cường, nhưng vẫn rất đau…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.