“Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhíu lông mày rậm : “Sao, còn chưa tỉnh ngủ
à ?” Anh ngồi xuống, dán sát tay mình lên mặt của cô, càng khiến cô có
cảm giác anh đang tồn tại, không phải giấc mơ, cũng không phải ảo giác,
trên đời này chỉ có một Đường Mặc Vũ, cũng chính là Đường Mặc Vũ này.
Lý Ngôn Hi ngồi dậy, nắm chặt tay anh, cảm xúc rất chân thật, giống như cảm giác hai lần trước, không phải mơ.
“Sao anh lại đến đây ?” Cô rất bất ngờ, không biết bên ngoài thành cái gì nữa.
“Sao tôi lại không tới được, tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp mặt
nhanh thôi.” Đường Mặc Vũ giương khóe môi, có chút đùa cợt với cô, mà
trong mắt cô có ảnh ngược của anh, ngoài anh ra, không có người thứ hai
khác.
“Chị tôi….” Môi Lý Ngôn Hi hơi động đậy, chị đang ở nhà, chắc cũng nhìn thấy anh, nhưng, an lại ở đây.
” Chị cô có liên quan gì đến tôi ?” Đường Mặc Vũ đứng lên, quan sát
phòng này, cũng không tệ lắm, sạch sẽ, đơn giản, cũng không có đồ trang
trí thừa thãi, không giống phòng của con gái Lý Chấn Ân, nếu so sánh,
giống như căn phòng trọ, thậm chí một ảnh chụp trên bàn cũng không có.
“Nhưng….” Lý Ngôn Hi rủ mắt xuống : ” Chị ấy thích anh.”
“Đó là chuyện của cô ta, cô ta có thể thích tôi, nhưng không ai quy
định tôi phải nhận cả.” Đường Mặc Vũ nheo hai mắt, rơi vào tầm mắt anh
thoáng hiện nét khinh thường, hai chị em, đều đáng ghét.
Một người lạt mềm buộc chặt, một người quấn quít làm phiền, anh đặt
ngón tay trên trán cô, cúi đầu nhìn sắc mặt Lý Ngôn Hi không được tốt
cho lắm.
“Thế, cô muốn tôi chấp nhận cô ta ?” Anh ngồi xuống, nhìn chằm chằm
hai mắt Lý Ngôn Hi, muốn nhìn trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Lý Ngôn Hi lắc đầu : “Không phải, tôi nghĩ chị ấy sẽ đau lòng.” Cô
nhìn hướng cửa rồi nói, chị ấy là cô gái phụ nữ kiêu ngạo, đây là lần
đầu tiên chị ấy đặt trái tim vào người đàn ông, nhưng….
Cô không nói gì thêm nữa, bởi Đường Mặc Vũ chỉ cười như không cười nhìn cô, cái thoáng cười kia khiến cô có cảm giác kỳ lạ.
Anh, hình như rất tức giận, tuy mặt anh đang cười, nhưng ánh mắt anh thật sự rất tức giận.
“Anh tức giận à ?” Cô nhỏ giọng hỏi một câu.
“Không.” Đường Mặc Vũ lại cười, dịu dàng mà lạnh nhạt : “Ở cạnh với
người không thích là tra tấn, vậy cô muốn nhìn tôi bị tra tấn, lại còn
là Lý Nhiên ?” Anh hỏi lại Lý Ngôn Hi, Lý Ngôn Hi hơi sửng sốt, sau đó
lắc đầu, cũng không muốn nghĩ nữa.
” Chuyện như thế đó, tôi không hi vọng sẽ xảy ra lần thứ hai, giống như cô muốn giao bạn trai của mình cho người khác ?”
Lý Ngôn Hi nháy hai mắt một cái, mất một lúc lâu mới kịp phản ứng, cô có nghe lầm hay không ? Anh nói, bạn trai, liệu có phải anh vừa nói đó
là sự thật hay không ?
“Anh vừa nói gì đó, tôi không nghe rõ lắm…”Giọng nói Lý Ngôn Hi căng
thẳng, đó là bởi vì trái tim cô nhảy loạn xạ, giống như nó muốn nhảy ra
khỏi ngực vậy, khẩn trương, sợ hãi, còn có cả kinh hỉ.
“Tôi nói là, về sau cô đừng đẩy bạn trai ra ngoài, tôi thích thì tôi
nhìn, còn không thích, tất nhiên không để vào mắt. Còn nữa, đừng đẩy tôi với chị cô, tôi không thích.” Đường Mặc Vũ nhéo mũi Lý Ngôn Hi, thật sự là động tác giống đôi yêu nhau, thân mật, mà lại cưng chiều.
Lý Ngôn Hi vội vàng che mũi, đối với chuyện khó tiêu hóa như vậy,
thật sự quá đột nhiên, đột nhiên khiến tôi không biết phản ứng thế nào.
“Thế nào, cô không thích tôi ?” Đường Mặc Vũ giương khóe môi lạnh
lùng lên, anh có thể nhìn ra nét mặt của phụ nữ, yêu hay không yêu, có
thích hay không, anh có thể nhìn ra, đương nhiên phụ nữ này cũng không
ngoại lệ.
“Tôi….” Lý Ngôn Hi cúi đầu, sau đó nhỏ giọng nói một câu thích. Cách
nghĩ của cô rất đơn giản, đầu óc cũng đơn giản, thậm chí đều không phát
hiện, trong ánh mắt Đường Mặc Vũ chợt lóe tia lạnh lùng, trong mắt anh
có thể nói thích, nhưng tâm của anh, không ai biết rằng nơi đó cũng đã
sớm hoang vắng rồi.
“Vậy là tốt, cái gì cũng không cần nói, thời gian sẽ chứng minh tất
cả.” Đường Mặc Vũ đặt tay lên tóc cô, thật sự, thời gian sẽ chứng minh
tất cả.
Anh nhếch khóe môi, gió thổi bên ngoài tiến vào, khiến sắc mặt anh càng thêm lạnh.
“Chúng ta đi thôi.” Đường Mặc Vũ kéo tay Lý Ngôn Hi đi ra ngoài, mà Lý Nhiên ngồi một bên đang trừng mắt nhìn họ.
Bọn họ không xứng, không đẹp đôi chút nào, chỉ có Lý Nhiên cô mới xứng đôi với anh.
“Mặc Vũ…” Lý Nhiên đứng lên, vội vàng đi đến, thậm chí ngay cả Hà Uyển Ngọc cũng không giữ cô lại.
“Vũ, anh muốn đi đâu ?” Ánh mắt cô ghen tị vô cùng khi nhìn bọn họ
đang cầm tay nhau, hận không thể tiến đến cắt bỏ tay Lý Ngôn Hi ra, nếu
không phải cô cố gắng kiềm chế bản thân, chắc cô đã làm như vậy rồi.
“Chúng tôi ra ngoài hẹn hò, sao, cô có ý kiến à ?” Đường Mặc Vũ thản
nhiên nhếch môi, phụ nữ ngu xuẩn, đây là lần thứ mấy rồi, mà vẫn muốn tự rước lấy nhục sao ?
“Mặc Vũ, em có thể đi cùng không ? Vừa lúc em cũng có chuyện muốn ra
ngoài.” Lý Nhiên quay lại, lập tức lấy túi xách của mình : ‘ Đúng lúc em cũng có hẹn, hai người cho em ngồi nhờ xe nhé.”
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng mím chặt môi, sau đó lại nhìn Đường Mặc Vũ một
cái, mấy ngày nay, bọn họ xem như đã xác định quan hệ, đương nhiên cũng
bởi Đường Mặc Vũ, cho nên Lý Chấn Ân cũng không hạn chế tự do của cô,
nhưng, từ đâu đến cuối, bọn họ không có nói đến chuyện lần trước ông
đánh cô.
Mà bọn họ không đề cập tới, cô cũng quên, khi vết thương trên người đau nhức, cô mới nhớ nguyên nhân cô bị đau.
Nhưng, bây giờ ánh mắt cô cười rất tươi, bây giờ không đau gì cả, bởi vì, đã có anh ở đây.
“Mặc Vũ…” Cô kéo quần áo Đường Mặc Vũ, Lý Nhiên thì đứng ở chỗ này, dù sao chị ấy cũng chỉ ngồi một lúc, sẽ không ngồi lâu đâu.”
“Được rồi, cô đã nói, tôi sẽ đồng ý.” Đường Mặc Vũ vươn tay nhéo mắt
Lý Ngôn Hi, ánh mắt đành chịu, nhưng ở trong lòng anh, có loại đành chịu biến thành tâm tư khinh thường đáng sợ.
Cửa đóng lại, bây giờ trong nhà họ Lý chỉ có hai vợ chồng Lý Chấn Ân và Hà Uyển Ngọc đang trừng mắt to mắt nhỏ với nhau.
“Chấn Ân, ông muốn Đường Mặc Vũ và Lý Ngôn Hi đi lại với nhau sao ?
Nếu Nhiên Nhiên nhà chúng ta lấy anh ta, sẽ giúp ích cho chúng ta rất
nhiều, ông không cho rằng, căn bản Ngôn Hi không thích hợp với gia đình
như vậy à ?” Hà Uyển Ngọc ngồi gần một chút, ánh mắt không ngừng lóe
sáng, bây giờ đã thành như vậy, nhưng, chỉ cần ông phản đối, nếu có cơ
hội, khi không cần thiết, bà sẽ không dùng chiêu kia, chẳng thế thì, bọn họ phải gánh cái giá phải trả rất lớn.