Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 63: Q.1 - Chương 63: về nhà




Cô ngồi ở trên bậc thềm, gục đầu trên đầu gối mình, khóc từng tiếng, quần áo mặc trên người sớm ướt sũng, gió lạnh thổi qua, như thổi vào trong tim gan, đã lâu cô không được khó như vậy rồi, đừng cướp Tiểu Vũ của cô có được không , cả đời cô đều sống khó khăn, cô đã trải qua nhiều đau khỏ, nhiều tra tấn, bị cha mẹ vứt bỏ, bị người khinh thường, nhiều lần bị bụng đói, bị đánh vài lần, mắc bệnh vài lần, nhưng cô chưa từng oán hận, chỉ cần đừng cướp đi người thân mà cô không dễ dàng gì có được.

Bây giờ cô chỉ có Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ à, mẹ nhớ con …. mưa vẫn không ngừng rơi xuống, cô bất lực ngồi trên thềm, cả trái tim sớm đau không nói lên lời.

Đường Mặc Vũ mân môi mở hai mắt, cách đó không xa có một cô gái ướt sũng ngồi khóc, khóc thật đáng thương, cách anh rất xa cũng có thể nghe được tiếng khóc đè nén đến cực điểm đó, thật làm cho người ta đau lòng, hắn dùng hai tay chống đỡ, sau đó từng bước từng bước lê tới cô, kéo quần áo ướt đẫm của cô.

” Lạc Tuyết, đừng khóc nữa, tôi đã trở về, Tiểu Vũ của cô đã về…Cô nhìn xem có không?” Anh nói không lên lời ( sơ sinh nói được đâu ) … Nhưng cô vẫn cứ khóc , thật sự rất đau xót.

Anh lại kéo kéo , Lạc Tuyết mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn đứa nhỏ nằm sấp trước mặt nhìn, cái bớt lớn kia, ánh mắt quen thuộc … là Tiểu Vũ.

Cô không tin đưa tay mình với ra , nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn có chút lạnh lẽo kia.

” Tiểu Vũ …” Cô nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác có độ ấm rất chân thật.

” Tiểu Vũ ….” Cô dùng bản thân ướt sũng nước ôm chặt đứa bé vào lòng, Tiểu Vũ , đúng là con rồi …. Là loại hạnh phúc từ địa ngục ngoi lên thiên đường.

” Tiểu Vũ, Tiểu Vũ …” Cô không ngừng kêu tên Đường Mặc Vũ, nước mắt mát lạnh, không ngừng rơi xuống, tích lại trên mặt Đường Mặc Vũ, nó không phải là nước mưa, mà là nước mắt bởi vì nó có độ ấm và mặn chát.

” Đừng khóc.” Đường Mặc Vũ với tay mình ra, nhìn thấy đôi tay nhỏ của mình, trong lòng lại ảo não, khi nào anh mới có thể trở về nhà, khi nào mới trở lại là một người đàn ông bình thường, để có thể an ủi cô, ôm cô , mà không phải bất lực như này, làm cái gì cũng không xong, khi nào mới có kết quả, mới có thể ..

Anh vỗ vỗ mặt Lạc Tuyết, khuôn mặt khóc bị sưng lên, quần áo ướt sũng, trông rất khổ sở, nhưng bây giờ ở trong lòng anh, không có phụ nữ nào có thể so sánh được.

Đối với anh , Lạc Tuyết là một cô gái rất đẹp, trái tim cô đẹp hơn bất kì kẻ nào.

” Chúng ta về nhà nào, Tiểu Vũ .” Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ, sau đó dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp ôm đứa nhỏ trong lòng để sưởi.

Bọn họ về nhà, thật sự đã về nhà, chỉ cần bọn họ có thể ở cùng nhau, tất cả khó khăn đều có thể vượt qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.