Nghe anh nói xong, cô liền dán mắt lại gần vào màng hình máy tính, đúng thật..
Đứa bé trên bài báo đó rất giống thư kí An, mặc dù đã trưởng thành nhưng nét cũ vẫn giữ nguyên gương mặt này, không thể nhầm vào đâu được.
Bài báo này là về nội dung một tòa nhà lớn đã bốc cháy, rất nhiều người chết trong đó, chỉ riêng cậu bé này và hai cô bé khác được cứu sống.
Liệu đây có phải manh mối?
“ Em nghĩ...xuất thân của thư kí An này có gì đó “.
Lộ Khiết nhìn anh, nghiêm túc nói.
“ Anh cũng cảm thấy vậy, có thể đây là manh mối duy nhất tìm ra “.
“ Không chừng những chuyện vừa qua, cả chuyện Diệp Ý Lan là do thư kí An sắp xếp cả “.
Cao Bác Văn nói.
Lộ Khiết nghe liền cảm thấy có lí, bài báo này...
Đúng là giúp anh và cô nhiều điều đây!
“ Được rồi, chúng ta sẽ điều tra về việc này trước vậy “.
...
Hai ngày sau.
Manh mối về thân thế của thư kí An và về bài báo đã lâu đó được tìm ra rõ.
Nơi bốc cháy đó là một tổ chức thí nghiệm, bọn họ dùng trẻ em để làm chuột bạch, thử thuốc.
Nghĩ đến đây, cả hai liền nhớ đến Cố Hà Thiên.
“ Em nghĩ chuyện này chúng ta nên hỏi qua Cố Hà Thiên, cậu ta là người chế thuốc. Ít nhất cũng đã biết đến chuyện này “.
Lộ Khiết nói.
“ Được, để anh liên lạc với Cố Hà Thiên “.
Cao Bác Văn nói xong liền đứng dậy, anh lấy điện thoại gọi cho Cố Hà Thiên.
Lộ Khiết ngồi xuống ghế, cô bắt đầu đọc những dòng tiếp theo.
Tổ chức này có rất nhiều kẻ tham gia và hứng thú với việc thử thuốc lên con người, nhưng sau vụ cháy đấy bọn họ đã bỏ cuộc, không tham gia vào.
Trong đây có tiết lộ một số danh tính người tham gia và một số nhà đầu tư tiền bạc vào tổ chức vô lương tâm này.
Có...
“ Bác Văn...”
Lộ Khiết đọc đến không ngờ, cô liền gọi anh, Cao Bác Văn đang nói chuyện với Cố Hà Thiên.
“ Cố Hà Thiên, có thể đến Cao thị một chuyến không?“.
[ Tôi cũng đang rảnh, mười phút nữa sẽ có mặt ]
“ Được rồi, cảm ơn cậu trước “.
Cao Bác Văn nói xong cúp máy, anh đi đến chỗ cô:“ Làm sao vậy bà xã?“.
Lộ Khiết liền dùng chuột, bôi đen hai cái tên trên màng hình máy tính để anh dễ thấy hơn.
Nhìn vào màng hình, anh ngỡ ngàng.
Hai cái tên với tư cách là nhà đầu tư trong tổ chức khoa học đó là:
Quân lão gia và Cao Bác Lâm - đó cũng chính là ba anh.
“ Không...không thể nào...“.
Cao Bác Văn ngỡ ngàng, anh nhìn cô.
Lộ Khiết cũng không tin rằng Quân lão gia cũng có tên trong này.
“ Vậy...mục đích của thư kí An chính là?“.
Cao Bác Văn nhìn cô.
Tổng hợp lại tất cả các chuyện, việc cho người đánh cô vào hai năm trước rồi còn mạo danh anh là kẻ ra tay, vụ tai nạn của Quân Lịch Hạo cũng đứng tên anh là người gây ra, việc thư kí An bắn vào cô hôm ở khách sạn, còn nữa...
Việc cậu ta trung thành với Quân Lịch Hạo là để...
Trả thù sao?
“ Mục đích của cậu ta là...”
“ Trả thù nhà họ Quân và họ Cao về việc năm đó, muốn lợi dụng Quân Lịch Hạo, sau đó để hai anh đấu đá với nhau “.
Lộ Khiết nói.
Theo sơ yếu của thư kí An, cậu ta là được gia đình bán cho tổ chức để thí nghiệm thuốc hay cái dự án gì đó, đi cùng là em gái mình.
Sau vụ cháy đó, em gái của thư kí An được đưa đi, còn thư kí An đã mất tích khi đang nhập viện chữa trị vết thương.
Thư kí An, à không, An Tiết Đồng mới đúng.
Em gái của An Tiết Đồng chính là An Nghiên Nghiên, hiện đang được điều trị ở bệnh viện tâm thần do biến chứng thí nghiệm năm đó.
Có lẽ thư kí An chỉ tìm được danh tính của Quân lão gia và ba chồng cô, hai người có đầu tư vào cuộc thí nghiệm đấy nên muốn quay về trả thù.
Bằng cách dùng hai người con trai họ từ choảng lấy nhau, còn thư kí An cậu ta đứng bên ngoài xem kịch vui do chính mình bày ra.
Mười phút sau Cố Hà Thiên đến Cao thị, khi được hỏi về tổ chức đó, Cố Hà Thiên dĩ nhiên biết.
“ Theo tôi tìm hiểu, những đứa trẻ đó được tiêm loại thuốc kì lạ, khiến chúng tâm thần phân liệt rồi mất hẳn cảm giác đau “.
Cố Hà Thiên nói, anh từng tìm hiểu qua chuyện này, nhưng không quá đi sâu vào vấn đề.
“ Mất hẳn cảm giác đau?“.
Cao Bác Văn nhìn Cố Hà Thiên, con người thật sự mất đi cảm giác đau đớn sao?
“ Phải “.
Cố Hà Thiên đáp, tự dưng mất đi cảm giác đau tự nhiên của con người, sống như thế cũng quá là...
Có người muốn đau lại không được đau, người không muốn đau thì lại đau cả ngày.
Cao Bác Văn nắm chặt tay thành quyền, cuối cùng...
Cuối cùng ba anh đã tham gia cái tổ chức gì vậy chứ?
“ Thật vô nhân tính mà “.
Cao Bác Văn vò đầu mình, anh không tin rằng ba anh là một trong những kẻ đầu tư cho tổ chức đó.
Trẻ con...
Những đứa trẻ đó ngày ngày đều phải chịu qua nhiều cảnh thí nghiệm, rồi tiêm những loại thuốc không rõ kết quả sẽ ra sao vào người ư?
Quá...quá tàn bạo rồi.
“ Có lẽ thư kí An hai người nói cũng vậy, cho dù là dao đâm, súng bắn, chỉ là mất máu chứ không hề làm cậu ta đau đớn “.
“ Cảm giác đau...“.
“ Đối với những đứa trẻ đó không còn nữa, họ cũng không thể biết được cảm giác đau là thế nào đến tận lúc chết “.