An Tiết Đồng ngồi nhìn Diệp Ý Lan đang vật lộn với cơn đau bên trong mình. Từ khi chạy trốn khỏi Mạc Hạc Hiên, Diệp Ý Lan không ngừng đau đớn, mỗi ngày cơn đau này kéo dài vài tiếng mới hết.
“ Đau lắm sao?“.
Thư kí An ngồi cạnh giường, anh nhìn Diệp Ý Lan.
Diệp Ý Lan lắc đầu, cô cắn chặt khăn tay trong miệng mình để không hét lên. Không biết Quý Liêm Liêm đã làm trò gì với cô, nhưng cơn đau này nếu không có thuốc giải...
Sẽ đau đến cuối đời thật sao?
Thư kí An đưa tay kéo Diệp Ý Lan xuống giường, anh ôm cô vào lòng, hy vọng có thể xoa dịu cơn đau trong người Diệp Ý Lan..
Trán cô đổ đầy mồ hôi, cơn đau đã kéo dài rồi, bây giờ cũng đã đỡ hơn một chút.
Diệp Ý Lan đưa tay bỏ chiếc khăn tay trong miệng ra:“ Làm sao vậy?“.
Không phải hôm nào đó anh còn là người bảo không muốn giữ kẻ vô dụng bên cạnh sao?
“ Thật sự rất đau sao?“.
Thư kí An hỏi.
Sau cuộc thí nghiệm đó, An Tiết Đồng anh không hề biết cảm giác đau là gì, nhìn Diệp Ý Lan như vậy anh cũng không thể hiểu rõ ra sao.
“ Rất đau“.
Diệp Ý Lan nói.
Cô đi theo thư kí An đã lâu, trước giờ chưa từng được anh ôm lâu như vậy, người đàn ông này...sao bất ngờ ôn nhu đến lạ vậy chứ?
Cô có thù của cô, anh có thù của anh, cả hai nước sông không phạm nước giếng, chỉ là có chung kế hoạch, cùng nhau cố gắng giúp đỡ để trả thù thành công.
Nhưng đúng thật, ở đây chỉ có hai cái đầu, bọn họ có nhiều cái đầu, cho dù An Tiết Đồng anh thông minh đến đâu cũng không thể đấu lại bọn họ được.
Kế hoạch ngày càng dần lộ ra rõ, có lẽ đến lúc này mọi người cũng đã biết được thân phận của thư kí An rồi.
“ Có muốn cùng tôi bỏ trốn không?“.
Thư kí An hỏi.
“ Không báo thù nữa sao?“.
Diệp Ý Lan đẩy nhẹ anh ra, ngẩn đầu nhìn anh.
“ Không, không trả thù nữa “.
Thư kí An đưa tay lên vuốt mặt Diệp Ý Lan, mấy ngày qua anh đã chứng kiến cảnh Diệp Ý Lan đau đớn như vậy, nếu cứ tiếp tục cô sẽ...
“ An Tiết Đồng, anh có yêu em bao giờ chưa?“.
Diệp Ý Lan bất ngờ hỏi. Vì trả thù nên cô ở bên cạnh Mạc Hạc Hiên, thân thể này cũng thuộc về anh ta, nhưng trái tim đặt ở chỗ người đàn ông này.
“ Có, rất yêu “.
Thư kí An đặt tay cô lên tim mình, anh đúng là không biết đau đớn là gì, nhưng trái tim của anh cũng không phải là sắt đá.
Anh...đã quá sai khi đẩy Diệp Ý Lan vào con đường hận thù này rồi.
“ Vậy không trả thù nữa?“.
Diệp Ý Lan bình tĩnh hỏi, cô mỉm cười nhìn anh.
Nếu anh nói không trả thù nữa, cô sẽ dừng lại.
Đã theo anh rồi, anh làm gì thì cô làm đó.
“ Phải, không trả thù nữa, anh sẽ cùng em...sống cuộc sống yên bình sau này “.
Thư kí An nói.
Nhưng trước tiên, anh cần thuốc giải từ Quý Liêm Liêm.
Nếu cứ để Diệp Ý Lan ngày ngày đau đớn như vậy, cho dù cô nhẫn nhịn được...nhưng cứ tiếp tục, sẽ ép cô tự tử thôi.
...
Cao gia.
Tất cả có mặt ở Cao gia sau khi nhận được cuộc gọi từ Cao Bác Văn.
Mạc Hạc Hiên và Quý Liêm Liêm ngồi một bên, Cố Hà Thiên và Lộ Lộ ngồi bên.
Kế tiếp là Lộ Khiết, cạnh nữa là ba mẹ chồng, còn tiểu Vương đã giao cho quả gia trông một lúc hộ.
“ Ba, con muốn ba nói rõ về việc này “.
Cao Bác Văn đặt tư liệu trên tay mình xuống, anh nhìn ba mình nói.
Cao lão gia bình tĩnh cầm lên, bà ngồi bên cạnh cũng không ngờ rằng bọn nhỏ lại tìm ra việc này.
“ Tại sao con biết chuyện này?“.
Ông nhìn anh hỏi.
Đây là chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời của ông, cứ nghĩ sẽ quên đi được, nhưng không ngờ rằng...
Mạc Hạc Hiên và Quý Liêm Liêm đã được Lộ Khiết kể mọi chuyện sang điện thoại, cả hai cũng đang muốn nghe sự tình từ Cao lão gia.
“ Ba, ba biết rõ đây là một tổ chức thí nghiệm lên trẻ em...tại sao ba còn làm nhà đầu tư cho bọn họ?“.
Cao Bác Văn kích động hỏi.
“ Bác Văn, anh bình tĩnh đi“.
Cô đặt tay lên vai anh, nói.
Cao Bác Văn thật sự không chấp nhận được ba mình đã gián tiếp và tiếp tay làm chuyện vô nhân tính thế này.
Cao lão gia nắm chặt tay, Cao phu nhân ngồi bên cạnh:“ Bác Văn à...chuyện này...“.
“ Bà à, được rồi, bà lên xem Tiểu Vương đi “.
Cao lão gia nói.
“ Nhưng...“.
“ Bà cứ lên phòng đi, không sao đâu “.
Cao lão gia nói.
Cao phu nhân đành nghe lời ông, đứng dậy về phòng xem Tiểu Vương thế nào.
“ Đúng thật, ba đã gián tiếp làm việc xấu vào tổ chức đó “.
“ Đó cũng chính là sai lầm trong tuổi trẻ của ba, việc mà ba không thể sửa sai mãi mãi...“.
“ Những đứa trẻ còn sống...chúng mãi mãi không thể thức tỉnh lại được “.