Vợ Cũ Mất Trí

Chương 29: Chương 29: Tai Nạn




Một tháng sau.

Đã được một tháng Lộ Khiết trở về Cao thị làm việc. Anh và cô cũng không quên phát cẩu lương cho nhân viên của mình.

Mọi thứ diễn ra rất êm đềm, chỉ có một người làm Lộ Khiết luôn thấy kì lạ.

Đó là Diệp Ý Lan, cô gái đã giúp cô hai lần. Cô không biết mình đã dọa gì cô ấy, nhưng ở trong công ty mỗi khi thấy cô, Diệp Ý Lan đều bỏ đi.

Giống như đang tránh né cô vậy?

Cuối cùng là sao đây?

...

Cũng từ hôm đó, Đồng Đồng đã ở cùng Mạc Hạc Hiên được một tháng. Cô bé rất ngoan, anh muốn bên cạnh con gái nhiều hơn, nhưng công việc không cho phép vì bận rộn, cuối cùng đành để Đồng Đồng ở cùng với ông nội.

Mạc lão gia nghe tin báo anh bất ngờ có con, ông lại bất ngờ được làm ông nội. Vừa vui vừa sốc luôn đấy.

Nhưng mà ông nội này rất thương cháu đó nha, ngày ngày chỉ Đồng Đồng thôi, quên luôn đứa con trai ruột Mạc Hạc Hiên rồi.

“ Đồng Đồng, ba đi làm đây.”

Mạc Hạc Hiên hôn lên má Đồng Đồng một cái, anh đứng dậy rời đi.

Cũng được một tháng rồi, anh cuối cùng cũng có thể tin được mình có con.

Nhưng mẹ của Đồng Đồng là ai, anh không biết.

Không biết rõ trong số bạn gái trước kia ai đã mang thai con anh, nhưng lại bỏ Đồng Đồng lang thang đầu đường xó chợ ngoài đường như vậy.

Anh cũng không có tâm trạng tìm đến.

...

Một tháng đã trôi qua, Cao Bác Văn cũng bí mật sau lưng Lộ Khiết điều tra những chuyện trước kia.

Cuối cùng cũng tìm ra, đám người năm xưa đánh cô bọn họ đã chết sau khi làm chuyện đó.

Lộ Khiết sau khi mất trí trở thành người vô gia cư, cô lang thang và được một chủ quán nhận vào làm, cô ở đó phụ việc trong bếp.

Cuối cùng nơi đó bất ngờ xảy ra cháy, Lộ Khiết may là không sao, cô lại bắt đầu trở về cuộc sống không có chỗ ở chỗ ăn.

Cô lang thang một thời gian thì lại được một người đàn ông giúp đỡ, nhận cô lên làm phụ bếp trên tàu lớn.

Cô vào đó làm công việc rửa chén, chỗ ăn chỗ ngủ cũng là trên tàu.

Nhưng Lộ Khiết không biết mình đã bị gạt, người đàn ông đó đã lừa cô để đưa cô lên tàu rồi bán đi.

Cô được đưa đến nơi buôn người trái phép, Lộ Khiết đã bị giam ở đó một thời gian dài, cô sống chung với một đám người trong căn nhà nhỏ.

Ở đó nhanh tay thì có ăn, chậm tay thì đói....

Thật sợ hãi, anh không tin được rằng cô đã chịu khổ suốt hai năm qua như vậy.

Cuối cùng là cô được một người lạ mặt mua khỏi đó, sau đó đưa cô đến chỗ đấu giá của chợ đêm.

Người mua và đưa cô ra khỏi đó là...

Mạc Hạc Hiên?!

“ Cái gì chứ?.”

Đọc đến đây anh không thể tin được. Tại sao là Mạc Hạc Hiên?

“ Tại sao là cậu ta?.”

Không phải cậu ta nói rằng bất ngờ gặp lấy Lộ Khiết, nên mới cố tình sắp xếp để anh đến buổi đấu giá hôm đó sao?

Mạc Hạc Hiên...tại sao làm vậy chứ?

“ Không thể tin được.”

Anh ném tài liệu qua một bên, thì ra suốt bấy lâu nay.

Sự việc gặp lại cô, Lộ Khiết về bên cạnh anh đều là kế hoạch đen tối gì đó của Mạc Hạc Hiên.

Cao Bác Văn anh bị dắt mũi ngay từ đầu sao?

Cạch

Lộ Khiết đẩy cửa đi vào, thấy anh đang tức giận cô liền hỏi:“ Anh làm sao vậy? Ai chọc giận anh à?.”

Cô tiến đến, Cao Bác Văn liền ôm lấy cô.

“ Này, đây là ở công ty đó...”

Đúng là Cao Bác Văn, bất chấp mọi nơi mọi lúc tùy tiện ôm lấy cô.

Nhiều lúc cô cứ nghĩ mình là cục bột, anh thích thì nặng không thì nhào lên.

“ Làm sao đấy? Ai chọc giận anh?.”

Thấy anh không vui, cô vỗ lưng anh nói nhỏ.

Cạch

Thư kí bất ngờ đẩy cửa đi vào, có vẻ đang rất gấp gáp.

Cảnh tượng trước mắt làm cậu khựng lại...

Cậu đến sai thời điểm rồi!

“ Sếp, tôi biết mình đang làm phiền ngài và thiếu phu nhân, nhưng mà...”

“ Mạc tổng gặp tai nạn, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Bạch Mai.”

Thư kí nói.

Lộ Khiết nghe tin bất ngờ, cô đẩy anh ra.

“ Mạc Hạc Hiên có làm sao không? Đồng Đồng có sao không?.” Cô lo lắng hỏi.

“ Thiếu phu nhân đừng lo, chỉ có Mạc tổng gặp tai nạn, nhưng mà...”

“ Người đi chung với ngài ấy là nhân viên của Cao thị, Diệp Ý Lan.”

Cao Bác Văn nghe vậy sắc mặt vẫn không thay đổi. Anh chẳng có chút lo lắng gì biểu hiện ra cả.

“ Bác Văn, chúng ta đến bệnh viện...”

Thấy anh ngồi im, cô khựng lại.

Làm sao đây?

“ Bác Văn?.” Cô nhìn anh.

“ Cậu ta mạng lớn lắm, không chết được đâu.” Cao Bác Văn dựa vào ghế, nhún vai nói.

“ Bác Văn? Anh làm sao vậy?.” Lộ Khiết nhăn mặt.

Đây không phải phong thái bình thường của Cao Bác Văn.

“ Sếp, tôi biết anh đang giận Mạc tổng, nhưng mà ngài hãy đến bệnh viện theo lời của thiếu phu nhân đi ạ.”

Thư kí nói. Cậu đi theo anh lâu như vậy, biết rõ tình bạn giữa anh và Mạc Hạc Hiên ra sao. Chuyện vừa rồi cậu điều tra ra cũng không ngờ, nhưng theo linh tính mách bảo, có khuất mắt gì đó nên Mạc Hạc Hiên mới làm vậy với Cao Bác Văn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.